...
Một chiếc xe dừng trước mặt Hạ An Lan, hai cảnh sát mặc thường phục bước xuống: “Thị trưởng Hạ, Nhạc Bằng Trình đâu rồi?”
“Đi rồi.”
Anh vốn muốn bảo cảnh sát tới đưa người rời đi, nhưng sau khi thấy xe taxi liền đổi ý định, để taxi đưa hắn rời khỏi đây thì Nhạc Bằng Trình sẽ không sinh nghi gì cả.
“Vậy giờ chúng tôi làm gì?”
Hạ An Lan phân phó bọn họ: “Các anh trở về, bảo vệ và giám thị Nhạc Bằng Trình.”
“Vâng!”
…
Hạ An Lan đẩy cửa ra, thấy Nhạc Thính Phong vẫn đang cặm cụi làm bài, tư thế y như lúc anh rời đi thì rất vừa lòng.
Nhạc Thính Phong nghe thấy tiếng cửa mở, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: “Nói xong rồi?”
“Đúng thế, nói chuyện vui vẻ với ba ruột con xong rồi, viết tới đâu rồi?” Hạ An Lan đi tới bên cạnh Nhạc Thính Phong và ngồi xuống.
“Bộ đề này sắp xong rồi.”
Hạ An Lan liếc mắt nhìn một cái, đúng là sắp xong rồi, chỉ còn một bài cuối cùng nữa, anh nhìn thời gian đã sắp tới 11 giờ thì nói, “Làm xong bài cuối này thì đi ngủ thôi. Tuy rằng hiện tại con còn trẻ, dồi dào sức khỏe, nhưng con đã thức vài đêm rồi, nếu không nghỉ ngơi cho tốt thì sẽ không lớn được nữa đâu.”
Nhạc Thính Phong bĩu môi coi thường: “Cho dù không lớn, không cao nữa thì liên quan gì tới chú, bản thân chú cao cũng đủ rồi thì đi quản cháu à?”
“Đương nhiên có quan hệ rồi, nếu con không lớn lên nữa thì sau này sẽ không lấy vợ được đâu, đến lúc đó người khó xử không phải là chú và mẹ con sao?”
Nhạc Thính Phong cắn răng: “Chú… Chú mới không tìm được vợ.”
Hạ An Lan lắc đầu: “Chậc chậc, tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu nghĩ tới vợ, cái này cũng không tốt lắm. Hiện giờ cháu nên học tập cho tốt, người xưa đã nói phải đọc sách thì mới có được người đẹp.”
Nhạc Thính Phong siết chặt bút máy trong tay, nếu không phải vì còn nhỏ thì có khi đã bẻ gẫy luôn cả cây bút cũng không chừng: “Phiền chú có thể đi ra ngoài ngay được không?”
Hạ An Lan lại như không nghe ra oán niệm trong lời của Nhạc Thính Phong: “Con còn chưa làm xong, chờ con làm xong, chú kiểm tra bài đã rồi mới đi.”
Nhạc Thính Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt không nén được sự tức giận: “Nếu chú không ra ngoài, cháu cảm thấy mình sẽ không nhịn được mà đánh người đâu.”
“Chậc, mới có mấy ngày thôi mà lại muốn đánh người rồi. Nếu con muốn đánh chú, chú khẳng định sẽ không đánh trả lại đứa trẻnhư con, nhưng con phải nghĩ xem sau đó sẽ ăn nói với mẹ con như thế nào.” Hạ An Lan nhún vai, vẻ mặt siêu cấp ngứa đòn, tựa như muốn nói con tới đi, con tới đi, dù sao chú cũng chẳng sợ.
Nhạc Thính Phong vốn đã muốn đấm một cú, giờ lại phải nhẫn nhịn xuống.
Đúng, cậu còn phải giải thích với mẹ nữa. Giờ đánh Hạ An Lan, ông ta lại còn đang cùng mẹ ngủ chung giường, làm sao bà không phát hiện ra cơ chứ, đến lúc đó lộ ra chuyện cậu đánh người, sao cậu trả lời bà được?
Nhịn, nhịn, nhịn!!!
Nhạc Thính Phong vo viên hai tờ giấy nhét vào lỗ tai, tôi không nghe chú nói là được!
Nhưng mà cũng chẳng ăn thua.
Rốt cuộc cũng làm xong bài, Nhạc Thính Phong đã bị Hạ An Lan làm phiền sắp chết rồi.
Vừa kết thúc, cậu lập tức ném bài tập lên bàn: “Lão hồ ly, cháu nói cho chú biết, tốt nhất chú nên như thế này trước mặt mẹ cháu, để bà ấy xem rốt cuộc chú là dạng người thế nào. Hừ, cháu không tin mẹ cháu thấy chú như thế này mà còn thích chú được?”
Hạ An Lan nhún vai: “Yên tâm, đây là đặc quyền chỉ con mới được hưởng, làm sao chú có thể như thế trước mặt mẹ con chứ? Chú có ngốc đâu!”
...