...
Thanh Ti sửng sốt một hồi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Nhạc Thính Phong đầy kinh ngạc: “Anh…”
Nhạc Thính Phong giật mình, hình như vừa rồi những lời của cậu có hơi đột ngột, khó tránh khỏi làm Thanh Ti cảm thấy kỳ quái.
Cậu vội vàng che giấu sự xấu hổ của mình, giải thích: “Em vẫn còn là bé con, không thể không biết mấy cái này, không thể làm quen người lạ, phải rụt rè, phải biết tự bảo vệ mình, hiện tại người xấu rất nhiều.”
Thanh Ti ngoan ngoãn gật đầu: “A, em biết rồi, sau này em sẽ không gọi người khác là anh trai. Em chỉ có một mình anh là anh trai thôi.”
Nhạc Thính Phong xoa tóc Thanh Ti: “Ngoan lắm, anh cũng vì muốn tốt cho em. Em còn nhỏ, không biết trên đời này có rất nhiều người xấu.”
“Vâng, em sẽ nghe lời anh.”
Thanh Ti ngoan ngoãn làm cho Nhạc Thính Phong rất vui vẻ: “Đi, anh đưa em đi mua trà sữa.”
Cậu hoàn toàn không cảm thấy mình nói sai ở đâu. Cậu nghĩ Thanh Ti chỉ nên gọi một mình mình là “anh trai”. Về phần những người khác, bọn họ dựa vào cái gì mà bắt Thanh Ti phải gọi như thế chứ?
Thanh Ti là cô bé con của một mình cậu, những người khác nên cút ra thật xa, đừng tới gần cô bé.
Ngoại trừ cậu ra, tất cả những người khác có ý đồ tiếp cận Thanh Ti đều xấu hết. Nếu để cậu biết thì tuyệt đối không tha cho bọn họ.
Trong lòng Nhạc Thính Phong hối hận. Đáng ra cậu không nên dễ dàng đồng ý cho Lộ Tu Triệt đi chơi cùng cuối tuần này như vậy. Tên đó mặt dày vô sỉ như vậy, luôn có mưu đồ gây rối với Thanh Ti. Dù sao Thanh Ti nhà cậu vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu lại vô cùng ngoan ngoãn.
Ai nha, bộp chộp quá rồi.
Nhạc Thính Phong nhíu mày, không được, cậu không thể để Lộ Tu Triệt qua ải dễ dàng như thế được, ngày mai phải giao thêm nhiều bài tập cho cậu ta, muốn thoải mái ư, không có cửa đâu.
Lộ Tu Triệt ngồi trên xe đang ra sức học tập bỗng thấy sau lưng phát lạnh, tay cầm bút cũng run lên gạch một vết mực thật dài trên quyển vở, trang giấy bị rách làm đôi.
Lộ Tu Triệt hắt hơi một cái vang dội, day day mũi, lẩm bẩm: “Sao lại thế này? Sao tự nhiên lại thấy lạnh thế?”
Cậu liếc nhìn vở của mình, vẻ mặt đáng tiếc: “Ôi, đã sắp viết xong đến nơi rồi.”
Kết quả lại vẽ một gạch dài như thế, lãng phí một lần vất vả.
Lộ Tu Triệt xé tờ giấy ra, vo lại rồi ném sang bên cạnh: “Viết lại vậy…”
Vệ sĩ ngồi một bên nhìn, thở mạnh cũng không dám. Gã cẩn thận nhặt tờ giấy Lộ Tu Triệt vừa ném đi, sau đó mở nó ra, vuốt phẳng một cách cẩn thận.
Đây là do tiểu tổ tông tự tay viết đấy, sao có thể quăng như thế được chứ?
Cầm về cho Lộ đổng xem có khi còn được tiền thưởng ấy chứ.
Lộ Tu Triệt viết một mạch, đến khi xe dừng lại vẫn không ngừng viết.
Vẻ chăm chỉ khắc khổ của cậu khiến cả vệ sĩ và lái xe đều cảm thấy thấy giới này thật kỳ ảo.
Vệ sĩ nhỏ giọng nhắc: “Thiếu gia, về tới nhà rồi.”
Lộ Tu Triệt đáp một tiếng nhưng vẫn không động đậy.
Còn năm chữ cái nữa cậu sẽ viết xong, một đường luyện tập làm cho cậu càng viết càng thuận tay, cậu không muốn tự nhiên dừng lại.
Vệ sĩ không nói gì, lái xe cũng không nhúc nhích, tất cả đều ở trên xe cùng Lộ Tu Triệt cho đến khi cậu viết xong chữ cái cuối cùng.
Vệ sĩ vội vàng mở cửa xe, “Thiếu gia, mời cậu…”
Lộ Tu Triệt cầm cặp sách nhảy ra khỏi xe, nói: “Tôi đói rồi, mau dọn cơm đi.”
Vệ sĩ gật đầu: “Vâng, vâng, tôi sẽ bảo bọn họ mang lên ngay. Hôm nay cậu vất vả rồi, để họ làm thêm mấy món cậu thích ăn.”
...