Chương 707: Tôi sẽ nói hết với các người những gì tôi biết


...

Hạ Như Sương run rẩy nói: “Tôi có thể nói cho các người biết!”

Người đó đã nói, nhất định phải nghĩ cách kéo dài thời gian, không thì chưa đợi đến lúc thoát ra, thì có lẽ cô ta đã chết rồi.

Những người đó chẳng qua muốn biết, năm đó ai là người đứng đằng sau giật dây cô ta, vậy cô ta sẽ nói.

Lần trước anh ta đã nói, có thể nói ra những thứ không quan trọng, lại có thể khiến bọn họ tin, điều này sợ là không dễ.

Nhưng muốn để bọn họ tin được, thì không thể nói dối. Bọn họ chắc chắn có thể phân biệt được thật giả, muốn lừa bọn họ, không dễ dàng gì.

Có thể nói thật, nhưng phải nói có lựa chọn, nói dè dặt, nói những sự thật không quá quan trọng.

Những người đang chuẩn bị ra tay, ai cũng đều nắm rõ tình hình.

Xem ra, lần câu cá lần trước đã phát huy tác dụng rồi, Hạ Như Sương đã chuẩn bị nói ra một số thứ.

Bọn họ dừng lại, một người trong số họ cất tiếng hỏi: “Thế sao? Sao hôm nay lại chịu phối hợp vậy, cầm cự được bao nhiêu ngày rồi, sao nhất định phải nói ra hôm nay?”

Hạ Như Sương nghiến răng, nếu không phải hôm nay bọn họ có thể sẽ giết chết cô ta, thì sao cô ta phải nói.

Con bài bảo toàn tính mạng cho cô ta, lộ ra một chút là yếu đi một chút.

Cô ta run rẩy nói: “Tôi nói... tôi thật sự sẽ nói ra tất cả những gì các người muốn biết…”

Những người tra tấn, người này nhìn người kia.

Một người trong số họ nói: “Tôi cảm thấy có mùi bịp bợm, cô ta cầm cự bao nhiêu ngày không chịu nói, không có lý gì mà hôm nay lại mở mồm, bên trong chắc chắn có vấn đề.”

“Tôi cũng cảm thấy không dễ dàng như vậy.”

Bỗng nhiên có một người thay đổi sắc mặt: “Lẽ nào…”

Anh ta nhìn Hạ Như Sương: “Lẽ nào cô ta biết, hôm nay chúng ta sẽ… thế nên mới thành thật khai báo?”

“Nhưng làm sao cô ta biết được?”

“Chỉ có thể giải thích là, có người nói cho cô ta biết, trong chúng ta… có gián điệp…”

Những người đó nói chuyện không to, nhưng Hạ Như Sương nghe thấy hết. Tim cô ta đập mạnh, chuyện này mà để cho bọn họ biết được, thì phải làm sao?

Nếu như bọn họ không tin cô ta nói thật, mà tiếp tục tra tấn cô ta, thì phải làm sao?

Trong lòng Hạ Như Sương sợ hãi đến tột cùng, cô ta không biết rằng, những người đó sẽ làm gì tiếp theo.

Bọn họ liếc nhìn Hạ Như Sương.

“Chuyện này, ra ngoài nói.”

Thế nên, bọn họ quay đầu bước ra ngoài.

Người đi sau cùng khoát tay với Hạ Như Sương, tỏ ý cô ta đã tiếp tục chờ đợi, đừng sợ hãi.

Lúc này, Hạ Như Sương làm sao không sợ hãi cho được. Trong lòng cô ta rất lo lắng, rất sợ sệt. Bọn họ là dao cô ta là cá. Hơn nữa cô ta là con cá đã bị chém rồi, chẳng còn mấy miếng thịt ngon.

Hạ Như Sương lo lắng chờ đợi khoảng nửa tiếng, những người thẩm vấn lại bước vào.

Bọn họ nói thẳng với Hạ Như Sương: “Xem ra người đứng đằng sau cô, đã thò tay vào chỗ chúng tôi rồi. Cô đã muốn nói, thì bọn tôi cũng cho cô cơ hội, thế nhưng… cô phải biết rõ rằng, cô đã nói, thì nhất định phải nói thật. Nếu như cô chỉ muốn thoát nạn mà nói dối, hoặc là nói ra những thứ tưởng thật mà giả, thì cô đã đi sai nước rồi. Nếu như cô có dự định đó, thì chúng tôi khuyên cô đừng nên nói nữa, nếu không thì, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn trước gấp trăm lần.”

Những lời nói của đối phương khiến Hạ Như Sương quặn thắt.

Cô ta không ngờ rằng những người này lại tinh ranh như vậy, đến điều này cũng nghĩ ra được.

Hạ Như Sương có chút hối hận rồi, cô ta không nên vội vàng như vậy, đột nhiên lật mặt như thế này, quá đủ để khiến người ta nghi ngờ.

Có lẽ đợi đến khi những người đó bắt đầu ra tay, rồi cô ta mới nói thì hợp lý hơn.

...