...
Tốt lắm, hôm nay thật sự không đi!
Cô cẩn thận ngồi dậy, sợ sẽ đánh thức anh.
Mãi cho đến lúc ăn sáng, Du Dực vẫn còn ngủ. Anh rất ít khi ngủ đến giờ này. Lúc ăn sáng, Thanh Ti bĩu môi nhỏ hỏi: “Mẹ, sáng nay ba lại đi sớm rồi sao? Mấy ngày nay con đều không gặp ba.”
Tiểu Ái xoa xoa tóc của cô bé: “Không có, hôm nay ba con không đi làm, hiện giờ vẫn còn ngủ.”
Thanh Ti lập tức đứng dậy: “Vậy để con đi xem ba thế nào.”
Tiểu Ái vội ngăn cô bé lại: “Thanh Ti, gần đây ba con rất mệt, để ba ngủ thêm một chút đi, đừng gọi ba dậy có được không?”
“Oh... vậy... cũng được.”
“Một lát nữa ba sẽ dậy, ngoan, ăn sáng đi con.”
Quả nhiên đến khi Thanh Ti ăn sáng xong, Du Dực cũng thức dậy. Lâu lắm rồi hai ba con mới gặp nhau, liền ôm lấy nhau vô cùng thân mật. Đến khi Nhạc Thính Phong ở bên cạnh lạnh lùng nhắc nhở đến giờ đi học rồi, Thanh Ti mới bịn rịn quyến luyến ra khỏi lòng của Du Dực. Trước khi đi Thanh Ti còn không yên tâm dặn dò: “Ba, hôm nay ba không được đi. Buổi trưa và buổi tối phải cùng ăn cơm với con.”
Du Dực gật đầu: “Yên tâm, hôm nay nhất định ba sẽ không đi đâu cả.”
Hai đứa trẻ vừa đi, điện thoại của Du Dực cũng bắt đầu reo, anh nhìn số điện thoại rồi trực tiếp tắt máy. Tiểu Ái cũng không hỏi, có lẽ là hối thúc anh đi làm. Quả nhiên không lâu sau, điện thoại bàn cũng bắt đầu reo, Tiểu Ái đến bắt máy, đúng là gọi tìm Du Dực.
Du Dực nói không thành tiếng một câu: Bệnh rồi!
Tiểu Ái cũng không có thiện cảm nói: “Chồng tôi bị bệnh rồi, không ngồi dậy nổi. Hơn một tuần nay ngày nào anh ấy cũng làm việc rất vất vả. Con gái tôi cả tuần đã không được gặp ba rồi. Nếu các người cảm thấy chồng tôi bệnh rồi nhưng vẫn phải đi làm thì được thôi, các người đến nhà kéo anh ấy xuống giường rồi đi đi...”
Nói xong thì Tiểu Ái trực tiếp cúp máy.
Du Dực đi đến gần nói một tiếng: “Bà xã thật lợi hại.”
“Anh mau ăn đi, hôm nay bất luận là điện thoại của ai, cũng không được đi làm.”
“Nhất định không đi, nói cái gì cũng không đi.”
Du Dực không nói rốt cuộc công việc đã gặp phiền phức gì, Tiểu Ái cũng không hỏi kỹ. Tính chất công việc của Du Dực đặc biệt, có lúc hỏi anh, anh cũng không thể nói, chuyện liên quan đến cơ mật, không được tiết lộ bất cứ chuyện gì.
Sau đó, lại liên tục có hai cuộc điện thoại gọi đến, Tiểu Ái cũng nói lý do từ chối như vậy: Chồng tôi bệnh không ngồi dậy nổi, các người nhẫn tâm kéo một người bị bệnh đi làm thì cứ đến đây.
Vì thế, Du Dực nghỉ ở nhà cả một tuần.
Nếu không phải cấp trên có người trực tiếp tìm đến nhà gặp Du Dực nói chuyện, anh sẽ không đi làm lại. Công việc của Du Dực không phải nói từ chối là có thể từ chối, càng không thể nói không làm thì cấp trên có thể lập tức tìm được người thay anh. Dĩ nhiên họ cũng đã từng tìm, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là để Du Dực trở lại thì mới ổn.
Tiểu Ái không biết người đó đã nói gì với Du Dực. Nhưng đến ngày hôm sau, anh bắt đầu đi làm lại. Mọi chuyện vẫn bình thường như trước, mỗi ngày đi làm rồi về nhà đúng giờ, giống hệt trước đây.
Đối với chuyện này, Tiểu Ái vẫn còn chút e ngại, nhưng cô cũng biết, công việc của Du Dực, muốn xin nghỉ thì cũng không thể giải quyết xong trong nhất thời. Cũng may là sau đó không còn xảy ra rắc rối gì.
Cuộc sống trong nhà vẫn không chậm chạp không vội vã mà trôi qua.
...