...
Dư Viễn Phàm lúc này mới lấy ra điện thoại gọi cho 120. Không bao lâu sau, một chiếc xe cứu thương lái vào vườn trường, nhân viên y tế đưa Dư Mộng Nhân xuống, Dư Viễn Phàm là người thân duy nhất, đương nhiên phải đi theo tới bệnh viện.
Học sinh Nhạc Thính Phong để lại trường chịu trách nhiệm giám sát Dư Viễn Phàm, sau khi xe cứu thương đi, gọi điện thoại cho Nhạc Thính Phong. “Nhạc… Nhạc ca, anh bảo chúng em xem tên nhóc đó, cậu ta chạy rồi…”
Nhạc Thính Phong đang trên đường về nhà: “Chạy rồi?”
“Đúng thế, chúng em mai phục ở ngoài cửa lớp C, nghe thấy cậu ta và mẹ cậu ta cãi nhau một trận to, hình như cậu ta đẩy ngã mẹ cậu ta, trẹo chân, sau đó xe cứu thương tới, liền đưa người đi rồi.”
“Được, tôi biết rồi, các cậu cũng về nhà đi.”
Đặt điện thoại xuống, Nhạc Thính Phong nói với Lộ Tu Triệt: “Tên nhóc đó tới bệnh viện với mẹ cậu ta rồi.”
“Bệnh viện?” Tiết cuối cùng Lộ Tu Triệt không lên lớp, nhưng cậu cũng chưa về nhà, cậu ngồi trên xe đọc sách, xe dừng ngay ở đầu đường cái trước cổng trường, đợi Nhạc Thính Phong tan học.
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Nghe nói là, cậu ta cãi nhau một trận to với mẹ, sau đó đẩy mẹ cậu ta ngã xuống bục giảng, thế là mẹ cậu ta trẹo chân rồi, là như vậy…”
Lộ Tu Triệt ngẩng đầu lên khỏi kho câu hỏi: “Ha… xem ra việc hai người này tâm tư riêng không hợp nhau.”
Thanh Ti không nhịn được hỏi: “Cái gì không hợp?”
Nhạc Thính Phong xoa xoa đầu cô, nháy mắt với Lộ Tu Triệt, đừng nói những thứ này trước mặt Thanh Ti.Lộ Tu Triệt vội nói, “Không có gì không hợp, hai anh đang nói về bát quái trong trường.”
Thanh Ti bĩu bĩu môi: “Ồ…”
Thanh Ti không tiếp tục truy hỏi, hai người cũng không nói chủ đề này nữa. Nhưng Nhạc Thính Phong vẫn là rất thất vọng, rất muốn nhìn thấy cảnh Dư Viễn Phàm quét dọn nhà vệ sinh toàn trường. Lộ Tu Triệt đưa hai người về Hạ Gia, vẫn nán lại ăn một bữa cơm tối ở Hạ Gia như thường ngày rồi mới đi. Trước khi đi cậu còn tiện mang đi chút đồ ăn ngon…
Sau khi Dư Mộng Nhân được đưa tới bệnh viện, lập tức băng bó, bệnh viện chẩn đoán, tình hình lần này của cô rất nghiêm trọng, mắt cá nhân tổn thương nghiêm trọng, bị trật khớp xương. Nói chung lần này coi như cô không giả vờ sảy thai, cũng phải nằm trên giường dưỡng bệnh hai tháng rồi.
Mắt cá chân của Dư Mộng Nhân bị cố định, bó thạch cao, cô ta nằm trên giường bệnh, căn cứ sự uể oải trước nay mình chưa từng có, ngày hôm nay quá đen rồi…
Lần này mắt cá chân bị thương nghiệm trọng như vậy, kế hoạch của cô ta lại sắp bị nhỡ rồi, lúc then chốt này bị thương, phải làm sao đây? Việc cô ta đã lên kế hoạch sẵn, đều không thể thực hiện rồi…
Cô ta rất bực bội trước đây rõ ràng không đen đủi như vậy, thường chỉ cần cô ta thiết kế xong, rất nhiều việc đều sẽ tiến hành theo tuyến đường cô ta thiết kế, cứ coi như hơi kém chút, cũng sẽ không ảnh hưởng kết quả.
Nhưng hôm nay việc xin lỗi cô ta dự tính cho Dư Viễn Phàm, vừa bắt đầu còn coi như thuận lợi, ai có thể ngờ kết quả cuối cùng là như vậy. Dư Viễn Phàm ngồi bên cạnh giường bệnh, giống như con rối, không hề động đậy.
Dư Mộng Nhân càng đau đầu hơn, đây rốt cuộc là con trai của cô sao? Sao lại ngu xuẩn đến mức này.
Cô ta móc ra điện thoại, gọi cho Lộ Hướng Đông, không ngoài dự liệu, vẫn không có ai nghe, thế là cô ta gửi một tin nhắn, viết: Chân phải em gãy rồi, đang ở bệnh viện, giờ em không thể chăm sóc Tiểu Phàm, nếu anh nhìn thấy tin nhắn, thì tìm người tới đưa Tiểu Phàm đi trước chăm sóc tốt cho nó.
Dư Mộng Nhân không nói chân mình đau, chỉ nói bảo Lộ Hướng Đông tới đưa con đi.
...