...
Con gái là phải rụt rè, phải thanh cao, phải khinh thường đám đó... Phải để bọn họ biết rằng em tuyệt đối không phải người có thể tùy tiện tiếp cận, ngàn vạn lần đừng có thích nghe mấy lời hoa mĩ của đám nam sinh, hiện giờ đám đó cái gì cũng có thể nói được nhưng mà tất cả đều là gạt người hết.
Mỗi lần Thanh Ti nghe xong đều cười nói: “Anh à, anh không cần lo lắng đâu. Có anh ở đây, hai mắt em đã sớm bị chiều đến sinh kén chọn rồi, mấy người bình thường làm sao em có thể để vào mắt được?”
Lời này của cô bé khiến cho Nhạc Thính Phong nhịn không được mà mặt đỏ tai hồng, đành phải cúi đầu uống một ngụm đồ uống để giảm bớt sự xấu hổ của bản thân.
Thanh Ti ngẩng mặt nói: “Anh lo lắng quá mức rồi, em làm sao có thể yêu sớm được. Huống chi anh của em còn chưa yêu đương gì nữa mà. Anh trai em đã quét ngang toàn bộ trường trung học trong thành phố này, không một nam sinh trung học có thể sánh được với anh, cho dù em không thể học giỏi được bằng anh nhưng mà ít nhất cũng sẽ không thể quá kém đâu!”
Nhạc Thính Phong vốn nghĩ là cần phải khuyên bảo Thanh Ti, bảo cô bé không cần quá để ý đến kết quả học tập. Nhưng giờ khi nghĩ đến cảnh Thanh Ti dồn hết tinh lực vào chuyện học tập thì cũng tốt, như vậy cô bé cũng sẽ không có nhiều thời gian để ý tới mấy thằng nhóc đó.
Cậu lại dặn dò Thanh Ti: “Chuyện học tập thì chỉ cần em cố gắng hết sức là được rồi, không cần phải ép bản thân quá mệt mỏi. Nếu em thi không tốt, mọi người trong nhà cũng sẽ không trách em đâu, chờ khi anh có thời gian, về nhà anh sẽ phụ đạo thêm cho em.”
Thanh Ti gật đầu, “Đúng rồi, anh ơi, dạo này anh hay gặp em thế này liệu có ảnh hưởng đến việc học tập của anh không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không sao, mấy môn này anh đều hiểu hết rồi, các giáo viên cũng biết điều ấy nên bọn họ sẽ không để ý đâu.”
Hai năm có lẻ rồi, Nhạc Thính Phong có trình độ ra sao, làm sao các giáo viên có thể không biết? Thế nên tuy rằng không vui vẻ cho lắm khi vị siêu cấp học bá này thường xuyên trốn học, nhưng họ có lý do gì đâu? Huống chi họ cũng không quản được! Nếu mà muốn quản thật, nhỡ đâu đến năm cuối cùng của cấp ba này, đùng một cái vị tôn thần ấy chuyển trường thì bọn họ đi đâu mà khóc đây.
Giáo viên chủ nhiệm của lớp 1 năm ba đều âm thầm dung túng cho Nhạc Thính Phong, không hề ngăn cản cậu trốn học, nhưng vẫn nói với cậu, thôi thì thỉnh thoảng cố gắng ngồi trong lớp một lúc, cậu cứ thoải mái như vậy sẽ khiến cho các học sinh khác có áp lực rất lớn. Đương nhiên lời này Nhạc Thính Phong có nghe hay không thì lại là chuyện khác.
Ăn cơm xong, trên đường đưa Thanh Ti về trường học, Thanh Ti nhịn không được bèn hỏi một câu: “Anh ơi, mọi người đều nói trung học có rất nhiều học sinh sẽ yêu đương, anh thực sự không có sao?”
Nhạc Thính Phong cốc nhẹ lên trán Thanh Ti: “Anh đã sớm nói rằng anh không có hứng thú với chuyện yêu sớm rồi còn gì, huống chi tình yêu thời trung học thì có ý nghĩa gì chứ? Cả một đám trẻ con không hiểu chuyện thì có thể yêu đương nỗi gì? Em đừng nghe người khác nói bậy!”
Thanh Ti lè lưỡi: “Dạ, em biết rồi anh.”
Đưa Thanh Ti về lớp xong, Nhạc Thính Phong mới chạy về trường học. Trên đường, khi đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, cậu liền mua một ít bánh mì mang về, chuẩn bị cho đám sói đói ở ký túc xá kia ăn. Đám nam sinh này mỗi ngày đều phải hoạt động não hết công suất, hơn nữa tất cả đang trong tuổi ăn tuổi lớn, suốt ngày háu đói.
Khi Nhạc Thính Phong trở về cũng đúng lúc tiết thứ nhất vừa hết, sau khi vào lớp, cậu đem bánh mì đưa cho Lộ Tu Triệt, tự cậu ấy sẽ phân phát cho cả đám.
Đám Mạnh Hoành có đồ ăn, ánh mắt nhìn Nhạc Thính Phong đều lấp lánh như sao: “Oa, nam thần, anh quá lợi hại... Chúng em yêu anh quá!”
Nhạc Thính Phong đạp cho cậu ta một cước: “Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo.”
Mạnh Hoành cắn một miếng bánh dứa, cười nói: “Ha ha, lưỡi em thẳng lưỡi em thẳng, cái này là do tiết trước tiểu mỹ nữ lớp 11-3 kia lại tới, em không nhịn được nên mới bắt chước người ta nói chuyện ấy mà...”
...