...
Những điều ngày hoàn toàn khác với những gì hắn nghĩ!
Nhạc Bằng Trình cực kỳ hối hận. Hắn đã quá vội vàng quay về rồi, quá hấp tấp. Hắn còn chưa tìm hiểu rõ Hạ An Lan là người như thế nào, đã tự mình vỗ ngực quay về rồi.
Kết quả vừa về đến nơi đã rơi vào tay của kẻ khác, bây giờ phải sống không bằng thằng ăn mày.
Những người này tại sao không ai hành động theo lý luận thông thường, không ai tuân thủ quy tắc cả. Anh là gian phu, tại sao không có chút dáng dấp của một gian phu nào cả, nhìn thấy chồng người ta, không phải ít ra cũng nên có chút bối rối hay sao?
Không, tên gian phu này không những không thế, lại còn ra vẻ gian phu ta đây có lý.
Dựa vào đâu, thế giới này đảo ngược từ lúc nào vậy?
Nhạc Bằng Trình nhìn dáng vẻ đắc ý của Hạ An Lan tức đến muốn phụt máu mồm. Hắn nhớ đến người đàn bà lớn tuổi đến nhà hắn hôm đó, bà ta có vẻ như rất có năng lực.
Hắn dứt khoát hất cằm lên, cười sắc lạnh: “Hạ An Lan, ông đây cảnh cáo mày, mày tưởng rằng mày như này là ghê gớm lắm sao? Tao nói cho mày biết, tao cũng có chỗ dựa sau lưng nhé, chứng cứ … dan díu của mày với con đàn bà Tô Ngưng Mi kia, tao có đầy đủ hết. Nếu mày không muốn những chứng cớ đó được công khai, thì mau thả tao ra.”
Hạ An Lan chậm rãi đáp: “Ồ, người anh nói đến là Chu phu nhân đúng không? Đúng lúc tôi cũng đang muốn tìm bà ta, chi bằng anh nói với bà ta, bảo bà ta đến cứu anh, như vậy tôi đỡ phải ra nước ngoài giết bà ta.”
Nhạc Bằng Trình bỗng giật mình, hắn không biết người đàn bà đó là ai, nhưng Hạ An Lan lại có thể lập tức nói ra, xem ra, hắn đã biết rồi, thậm chí còn biết rằng bà ta đã từng đến nhà hắn.
Nhạc Bằng Trình toát mồ hôi tay. Để kiềm chế nỗi hoảng sợ trong lòng, hắn quát lên: “Dựa vào cái gì, trên đời này không còn luân lý nữa rồi, tao là Nhạc Bằng Trình, Tô Ngưng Mi là vợ tao, mày là cái thá gì? Mày cướp vợ tao, đào mỏ nhà tao, lẽ nào mày còn có lý?”
Hạ An Lan đứng trước mặt Nhạc Bằng Trình, đưa mắt từ trên cao nhìn xuống, giống như một vị thần ở ngự trên cao, cúi đầu nhìn xuống một con kiến, chỉ nghe thấy anh chậm rãi đáp: “Đôi khi tôi thực sự cảm thấy, loại người như anh sống được đến tuổi này, đúng là một kỳ tích.”
Nhạc Bằng Trình sững người: “Mày có ý gì?”
Hạ An Lan nhin hắn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại lạnh thấu tận xương.
“Lẽ nào anh còn chưa hiểu hay sao? Anh là ai cơ bản không quan trọng. Ở đây, tôi nói anh là Nhạc Bằng Trình thì anh là Nhạc Bằng Trình, tôi nói anh tên là chó thì anh tên là chó. Từ giờ khắc anh bước lên máy bay về nước, anh đã không còn là Nhạc Bằng Trình nữa rồi. Anh chỉ là một con cá trong tay tôi, khiến tôi có thể tùy tiện bóp chết bất cứ lúc nào, rõ chưa hả?’
Nhạc Bằng Trình run rẩy,từ đầu đến chân hắn lạnh toát.
Hắn hiểu ý của Hạ An Lan rồi, tại sao người ta không sợ thủ đoạn lật tẩy của hắn, bởi vì người ta cơ bản không coi hắn là hạt bụi trong mắt, người ta không bận tâm.
Cho dù muốn lấy vợ hắn, hay muốn nhận con trai hắn.
Đối với Hạ An Lan mà nói, từ đầu đến cuối Nhạc Bằng Trình chưa từng là một người quan trọng.
Hắn ấp úng nói: “Anh… anh không dám đụng đến tôi, anh, anh muốn Tô Ngưng Mi ly hôn, thì… thì nhất định phải có được đơn ly hôn của tôi và cô ta.”
Hạ An Lan gật đầu: “Anh nói đúng, chứng nhận ly hôn vẫn cần hai người làm thủ tục, nhưng việc tôi lấy Mi Mi không cần đến giấy chứng nhận ly hôn đó.”
“Không cần ly hôn, anh…lẽ nào anh không định kết hôn với cô ta?”
Hạ An Lan càng cười rộng hơn: “Đôi khi giấy chứng nhận đã chết cũng có thể khiến mọi việc xong xuôi.”
...