Chương 22: Anh ở bên ngoài làm chuyện không đứng đắn?


...

Vào đến nơi mới phát hiện những người đó đang vây quanh một chiếc xe ô tô màu đen, một lũ trẻ nhỏ còn đang hâm mộ sờ soạng khắp thân xe, Yến Như Kha thì đứng gần chiếc xe, thẳng lưng vênh mặt, hất hàm sai khiến, nói: “Mỗi người chỉ được sờ một chút thôi, tay chân các người bẩn thỉu như vậy, làm bẩn xe nhà chúng tôi thì sao?”

Bàn tay đang nắm ghi-đông xe đạp của Nhiếp Thu Sính cũng bắt đầu run rẩy, khuôn mặt tái nhợt giống như ngày được vớt từ trong nước lên.

Thanh Ti thấy bất an, nhỏ giọng gọi: “Mẹ ơi...”

Giọng nói của cô bé khiến Nhiếp Thu Sính tỉnh lại.

“Không sợ, có mẹ ở đây rồi.” Nhiếp Thu Sính quay lại xoa đầu Thanh Ti, lời này của cô vừa là an ủi con bé, cũng là đang an ủi chính bản thân mình.

Dù sao đi chăng nữa, cô cũng từng chết một lần rồi, cô không sợ.

Có người nhìn thấy Nhiếp Thu Sính, ồn ào nói vài lời châm chọc không dễ nghe với cô, nhưng khuôn mặtcô vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng không cần người khác giúp đỡ mà tự dắt xe vào cửa.

Yến Như Kha khoanh tay, trong mắt nó hiện lên một tia đắc ý, nó cố ý cao giọng nói: “Ôi chà, tôi còn tưởng là ai, hoá ra là chị dâu ư? Vài ngày rồi cũng không thấy chị, tôi nghe người khác nói mấy ngày nay chị sống vô cùng tốt, tôi còn không tin, không ngờ là mới vài hôm không gặp, Thanh Ti cũng béo lên rồi, xem ra lời đồn là thật rồi.”

Vẻ mặt Nhiếp Thu Sính tối sầm lại, tuổi Yến Như Kha còn nhỏ như vậy mà tâm tư lại ác độc, nó nói thế là chụp mũ cho cô tội bỏ mặc em dâu.

Cô còn chưa nói gì, Thanh Ti đã bày ra vẻ mặt thân thiết, nói: “Cô nhỏ, cuối cùng cô cũng về rồi, mặc dù hôm đó cô nhỏ ép mẹ con phải nhảy xuống sông nhặt khăn quàng cổ cho cô, thiếu chút nữa biến con thành đứa bé mồ côi mẹ, nhưng con và mẹ con cũng không hề tức giận. Ngày ấy lúc cô xô ngã mẹ con rồi bỏ chạy, mẹ con vô cùng lo lắng, chạy khắp nơi tìm cô mà không thấy, cô à, cô đi đâu vậy?”

Yến Như Kha không nói được lời nào...

Những người trong thôn kéo đến đây xem náo nhiệt hầu như không biết chuyện ngày hôm đó, nhìn ánh mắt Yến Như Kha, xem chừng chuyện này còn có vài phần nội tình chưa rõ.

Yến Như Kha cắn răng: “Chị dâu à, chị vẫn nên vào trong đi, anh trai em đã chờ chị lâu lắm rồi. À, đúng rồi, thật ra tối hôm trước anh trai em đã quay về một lần, nhưng mà... hình như chị dâu không có nhà!”

Thanh Ti liên tục gật đầu: “Đúng vậy ạ, mẹ con lo lắng cho cô nhỏ nên dẫn con đi tìm cô, nhưng mà tìm mãi không thấy cô, mấy ngày nay cô đi đâu vậy ạ?”

Nhiếp Thu Sính ngạc nhiên nhìn con gái mình, đây là lần đầu tiên cô thấy con gái mình nhanh mồm nhanh miện như vậy, mặc dù tuổi con bé còn nhỏ nhưng lời nói lại rõ ràng, mạch lạc, vừa khiến ý đồ của Yến Như Kha tan vỡ lại, vừa từng lời từng lời bảo vệ cô.

Lòng Nhiếp Thu Sính trong nháy mắt trở nên vô cùng ấm áp, trong mắt như tràn ngập lực lượng. Con gái đã vì cô như vậy, là người làm mẹ, cô có điều gì phải sợ nữa, chỉ là Yến Tùng Nam thôi, không phải sao?

Nhiếp Thu Sính lạnh lùng nhìn Yến Như Kha, dẫn Thanh Ti vào nhà. Vào đến sân, cô dựng xe rồi bế Thanh Ti xuống, dẫn cô bé vào nhà, sau đó cô đã gặp người mà cô hận nhất, cũng là người cô không muốn gặp nhất: Yến Tùng Nam.

Hắn ta trưng bộ mặt ghét bỏ, ngồi lên chiếc ghế duy nhất còn lành lặn trong nhà, thấy cô dẫn Thanh Ti trở về, mặt hắn liền nghiêm lại, giận dữ nói: “Nhiếp Thu Sính, buổi tối hôm trước cô đi đâu, một người phụ nữ mà lại không tuân thủ nữ tắc, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, cô có biết xấu hổ không hả?”

Nhiếp Thu Sính lập tức che tai Thanh Ti lại: “Ngoan, mấy lời thừa thãi này không cần nghe đâu con.”

Thanh Ti cầm tay cô, ngẩng đầu hỏi: “Ông là ai?”

Yến Tùng Nam lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, trả lời: “Tao là ba ruột của mày.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn củaThanh Ti lập tức tràn đầy u mê: “Ôi, ông là ba tôi sao, nhưng mà từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi gặp ông, mẹ tôi chỉ không về nhà một buổi tối, so sánh với ông là tất cả mọi tối đều không về, như thế có phải do ông ở bên ngoài làm chuyện không đứng đắn không?”

...