...
ANH TIN, CÔ ẤY NHẤT ĐỊNH SẼ LÀM VẬY
Anh mặc áo khoác, chuẩn bị rời đi. Trước khi ra khỏi cửa, anh còn bỏ lại một câu: "hi vọng tối nay vẫn được ăn đồ do em nấu."
Tô Ngưng Mi vốn tưởng rằng mình có thể nhả được cục tức này. Kết quả, khi nghe được câu này thì nhất thời cảm thấy toàn thân cứng ngắc, nụ cười trên mặt suýt nữa hóa thành run rẩy…
Nhiếp Thu Sính cảm thấy giữa hai người này có điểm ám muội, vô cùng kích thích, vội hỏi: "Tốt quá, lúc trước em còn đang muốn giữ chị Mi Mi lại nhà chúng ta để chị ấy và Thính Phong về muộn hơn một chút. Anh, anh muốn ăn gì nào, nói không chừng nếu chị Mi Mi cao hứng lên sẽ nấu cho anh ăn đó."
Hạ An Lan mỉm cười: "Anh tin, cô ấy nhất định sẽ làm như vậy."
Khóe miệng Tô Ngưng Mi co rút, ai thèm nấu cho anh ta ăn kia chứ, nghĩ gì mà hay thế. Nhưng cô làm sao dám không biết xấu hổ mà nói những lời này ra trước mặt nhị lão nhà họ Hạ cơ chứ. Vì thế, cô chỉ có thể cười cười lấy lệ, một lòng mong mỏi Hạ An Lan nhanh nhanh đi cho. Cô sợ thêm một lúc nữa thì bản thân mình sẽ không thể khống chế được mà nổi điên lên mất.
Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc Hạ An Lan rời đi. Tô Ngưng Mi mới cảm thấy da đầu nhẽ nhõm hẳn, áp lực cuối cùng cũng tan đi rồi. Nhiếp Thu Sính cầm tay Tô Ngưng Mi, trêu ghẹo nói: "Không ngờ là anh trai em lại thích ăn các món ăn cho chị Mi Mi nấu đếu thế đó. Đồ ăn em làm, anh ấy cũng chưa từng thích đến vậy đâu."
Trong lòng Tô Ngưng Mi kêu khổ không thôi. Cô không dám nói thật là vừa rồi cô nấu ăn theo kiểu muốn chỉnh Hạ An Lan nên đã cố tình làm đồ ăn vô cùng khó nuốt. Ai ngờ kết quả là hiện tại lại lấy đá đập vào chân mình… Tên Hạ An Lan kia thật sự là quá xảo quyệt. Đồ ăn khó nuốt như vậy mà vẫn có thể tỉnh bơ, chậm rãi ăn đến tận miếng cuối cùng. Cái này cũng chưa tính, điều đáng sợ nhất là anh ta có thể ăn với vẻ tao nhã như thế, điều này quả thực là nghịch thiên, là yêu nghiệt đáng sợ!!!
Tô Ngưng Mi quả thực là không dám ở lại Hạ gia nữa. Thậm chí dù có Thanh Ti cô cũng không dám ngây ngây ngốc ngốc ở lại chốn này.
cô nói với Nhiếp Thu Sính: "Tiểu Ái à, chị… đột nhiên nhớ ra là mình có việc phải quay về một chuyến. Anh hai của chị đang tìm chị."
"Ấy, không phải chị nói là không có việc gì, hôm nay có thể ở đây cả ngày sao?"
Tô Ngưng Mi gãi đầu: "Chuyện này… chị quên khuấy đi mất, vừa xong đột nhiên mới nhớ ra."
"Chuyện quan trọng lắm sao chị?"
Tô Ngưng Mi gật đầu: "Hình như là vậy… có chuyện rất quan trọng thì phải."
"Vậy sao, thế này thì… tiếc quá." Nhiếp Thu Sính vốn cảm thấy cần phải rèn sắt ngay khi còn nóng. Cô muốn giúp cho quan hệ của anh trai mình với Tô Ngưng Mi gần gũi hơn một chút.
"Không sao, chị… Nếu có thời gian, ngày mai chị sẽ lại đến đây chơi mà." Đương nhiên, có đến cũng phải nhằm lúc Hạ An Lan không có nhà mà đến.
"Vậy được rồi…"
"Bá mẫu, con đi trước ạ. Ngày mai nếu có thời gian con sẽ đến thăm bá mẫu."
Hạ lão phu nhân cũng vô cùng nuối tiếc. Nhưng nếu người ta thật sự có việc cần làm, bà cũng không có biện pháp giữa người ta lại: "Ừ… Vậy ngày mai con nhớ tới nhé."
"Vâng, con nhớ rồi."
Tô Ngưng Mi gọi Nhạc Thính Phong: "Con trai ơi, về thôi!"
Nhạc Thính Phong đang dạy Thanh Ti tháo lắp một chiếc ô tô đồ chơi, đã tháo được gần một nữa, nghe vậy liền quay sang dặn cô bé: "Em tháo nốt phần còn lại nhé. Ngày mai anh sẽ đến giúp em lắp lại."
Thanh Ti cong môi: "Vâng, anh nhớ ngày mai lại đến chỗ em nhé."
Tô Ngưng Mi đứng cạnh thấy vậy liền cảm thấy mình giống như bà già ác độc đang dùng gậy đánh uyên ương. Cô thật sự rất quan tâm xem con trai mình về sau có thể lừa cưới được Thanh Ti vào nhà hay không.
Cô bước tới trước mặt Thanh Ti, ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé: "Thanh Ti, con yên tâm, ngày mai anh Thính Phong nhất định sẽ đến chơi với con, dì cam đoan đó… Nếu như con vẫn luyến tiếc anh Thính Phong thì chi bằng hôm nay con đến nhà dì chơi đi."
Tô Ngưng Mi vẫn muốn lừa Thanh Ti đến nhà mình. Chà chà, được ôm ấp tiểu cô nương phấn nộn, thơm thơm mềm mềm này đi ngủ thì thật tốt đẹp biết bao.
...