...
Buổi chiều tan học, Lộ Tu Triệt vẫn đưa Nhạc Thính Phong và Thanh Ti về nhà trước. Trên xe, Nhạc Thính Phong cưỡng chế Lộ Tu Triệt học thêm, đặc biệt là môn số học mà cậu sợ nhất.
Buổi chiều, sau khi ở nhà họ Hạ ăn cơm tối, cậu lại bị Nhạc Thính Phong lôi vào học thêm một giờ, sau đó mới thả cho cậu về nhà.
Trên đường về nhà, Lộ Tu Triệt xoa bụng, nói: “Ây dà, toàn đầu óc hiện giờ đều là các thể loại công thức, đến ăn cơm cũng không ngon nữa kìa.”
“Thiếu gia, nếu không cậu bảo Nhạc thiếu gia giảm bớt thời gian học thêm cho cậu đi?”
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Không cần, tôi vẫn còn có thể chịu được. Huống hồ cậu ấy nói rất đúng, tôi phải tự mình giẫm đạp lên đầu tên kia thì mới có thể tính là thắng, không thể để cho tên đó đến địa bàn của tôi mà lại còn dùng thành tích để chèn ép tôi.”
Cậu sẽ không để Dư Viễn Phàm ở địa bàn của cậu có cơ hội chiến thắng cậu. Đ ến lúc đó, cậu sẽ khiến tên đó hiểu được rằng, đừng mong so sánh được với Lộ Tu Triệt cậu.
Tên nhóc kia nếu thành thật một chút, thì cậu sẽ để ngày tháng đi học của cậu ta được tử tế một chút. Còn nếu tên đó không thành thật, tồn tại tâm tư không nên có thì đừng có trách cậu ra tay ác độc.Tới nhà họ Lộ, còn chưa bước vào phòng khách, cậu đã nghe thấy một tràng cười nói.
Đứng bên ngoài bậc cầu thang, một nữ phục vụ nhanh chóng tiến lên nói với Lộ Tu Triệt: “Thiếu gia, là lão phu nhân tới ạ.”
“Bà nội, bà đến rồi sao?”
Lộ Tu Triệt đưa cặp sách cho cô giúp việc rồi nhanh chân đi vào.
Cậu thấy bà cụ đang nói chuyện cùng Lộ Hướng Đông, không biết hắn ta nói gì mà lại khiến bà vui vẻ đến mức cười to thoải mái.
Tuy rằng ở bên ngoài Lộ Hướng Đông không có mặt mũi gì, nhưng mà bà cụ lại vô cùng thích hắn ta.
Lộ Tu Triệt bước tới, nói: “Bà nội, bà nội, bà tới rồi!”
Bà cụ vừa trông thấy Lộ Tu Triệt thì hai mắt lập tức ửng đỏ, đứng lên, đi hai bước tới ôm Lộ Tu Triệt: “Cháu ngoan của bà, trong khoảng thời gian này cháu phải chịu khố rồi, gầy, gầy quá, thật sự là rất gầy…”
Lộ Tu Triệt có chút chịu không nổi sự quan tâm mãnh liệt của bà: “Bà nội, bà nội, con không gầy đâu, con còn béo lên ấy chữ, con rất ổn, không có việc gì cả.”
Bà cụ thật sự rất thương yêu đứa cháu này. Bà bảo vệ Lộ Tu Triệt mà trách cứ Lộ Hướng Đông: “Đều tại người làm ba như con, không chăm sóc tốt cho thằng bé….”
“Đúng vậy, trách ba con là được rồi. Vậy nên bà nội ơi, bà đến là tốt rồi, bà cũng đừng đi nữa. Có bà và ông nội chăm sóc cho con, nhất định con sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Được, bà nội không đi, bà nội lại đây chăm sóc cho con.”
Ông cụ Lộ đã nói với bà rằng ông ấy sẽ ở lại. Hai người bọn họ đã ở tuổi này rồi, thật sự không cần thiết phải ở riêng hai nơi với con cái như thế này, vì vậy ông Lộ lão gia đã quyết định, về sau cũng sẽ ở lại thủ đô.
Lộ Hướng Đông vội vàng nói: “Mẹ, mẹ xem, Tiểu Triệt cũng về rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi. Cơm tối đã nấu xong rồi, con đã báo nhà bếp nấu món mà mẹ thích ăn nhất rồi.”
Lộ Tu Triệt nhíu mày, bọn họ vẫn chưa ăn sao? Đã giờ nào rồi, không lẽ là đang đợi cậu ư?
Cậu vốn định nói rằng mình ăn rồi, nhưng mà khó có dịp bà nội tới, thôi quên đi, cứ ngồi xuống, tuỳ tiện ăn vài miếng là được.
Một nhà bọn họ ngồi vào bàn, hôm nay ông Lộ lão gia thấy bạn già của mình tới nên tâm tình không tệ, còn bảo Lộ Hướng Đông lấy rượu ra để uống đôi chén, sắc mặt đối với Lộ Hướng Đông cũng tốt hơn một chút.
Trên bàn cơm, bà Lộ rất vừa lòng với Lộ Tu Triệt, hỏi han ân cần, do dự một lát, bà mới đem những lời Lộ Hướng Đông năn nỉ mình, làm bộ như không cẩn thận mà buột miệng: “Căn nhà lớn thế này, con chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhất định là rất cô đơn, lẽ ra nên có thêm vài đứa trẻ cho náo nhiệt mới đúng.”
Lộ Tu Triệt hiểu rõ ý tứ của Lộ Hướng Đông khi hắn bà cụ tới đây. Cậu buông đũa, hoàn toàn không thèm che dấu mà nói trắng ra: “Bà nội, con ở một mình cũng tốt lắm. Con cũng không hy vọng… Có kẻ nào tới đây đòi phân chia gia sản với con.”
...