...
Lộ lão gia gật đầu: “Đúng, chung sống cho tốt, chung sống cho tốt...”
Trẻ con mà, giờ không cần nói quá nhiều với nó, có lẽ nó dùng cách trẻ con chung sống với Nhạc Thính Phong trái lại càng tốt hơn.
Lộ lão gia nhìn thấy Lộ Hướng Đông như con chó chết, nói: “Còn ngẩn ra đó làm gì, kéo xuống kéo xuống, nhìn là thấy phiền lòng.”
Người giúp việc sợ tới không dám lên tiếng vội chạy tới, kéo Lộ Hướng Đông lên nhà.
Hướng Đông bị đánh khắp người vết thương, người giúp việc đặt hắn lên giường, hắn đau tới mức phát ra một tiếng kêu chói tai.
“Ông chủ, ông có cần đến bệnh viện không?” Những người giúp việc nhìn vết thương không dám động thủ.
Lộ Hướng Đông xua tay: “Không... không cần, đi lấy thuốc cho tôi, còn có thuốc giảm đau...”
Hắn không dám đi bệnh viện sau khi bị ông cụ đánh xong, trừ phi hắn muốn bị đánh thêm một trận nữa, không dễ gì giả bộ thừa sống thiếu chết ở dưới lầu, mới được bỏ qua, nếu chạy tới bệnh viện, haha...
Người giúp việc gật đầu, ra ngoài lấy đồ, kết quả vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lộ Tu Triệt tay đút túi quần từ từ đi tới.
“Cậu chủ...”
Lộ Tu Triệt lười biếng đáp lại một tiếng: “Ừm, cô đi đâu vậy?”
“Ông chủ bảo tôi đi lấy thuốc.”
“Đi đi, tôi vào xem ông ấy.”
Người giúp việc rời khỏi, Lộ Tu Triệt đẩy cửa đi vào.
Vừa vào phòng liền nghe thấy tiếng rên ai yo ai yo của Lộ Hướng Đông, quần áo bên trên đã cởi rồi, lộ ra chiếc lưng toàn là vết thương.
Hôm qua Lộ Hướng Đông bị đánh một trận, hôm nay lại bị đánh một trận, vết thương đè vết thương, không ít chỗ bị đánh tới ra máu, trông thực sự có chút dọa người.
Lộ Hướng Đông nghe thấy tiếng bước chân, hỏi: “Thuốc đã lấy tới nhanh vậy rồi?”
Không có ai phản ứng lại hắn, Lộ Hướng Đông dùng sức quay đầu, kết quả nhìn thấy Lộ Tu Triệt, hắn lập tức tức giận: “Ranh con mày còn dám tới gặp tao?”
Lộ Tu Triệt cười: “Lời này, con cảm thấy thích hợp với ba hơn, sao ba còn dám nói chuyện như vậy với con chứ?”
Lộ Hướng Đông lập tức bị nghẹn lại không nói ra được một chữ nào, đúng thế, hắn không thể lại nói chuyện với Lộ Tu Triệt như vậy nữa, giờ cậu đã không giống trước đây rồi.
Giờ, thằng ranh này, trên có Hạ gia quan tâm, dưới có ông cụ làm chỗ dựa, cậu không sợ gì cả.
Lộ Tu Triệt quét mắt nhìn vết thương của Lộ Hướng Đông một cái: “Không ngờ tinh thần ba còn tốt như vậy, nói chuyện cũng đủ mạnh mẽ, xem ra, không bị thương nghiêm trọng lắm.”
“Tao vậy còn bảo là không bị thương gì sao? Vừa nãy khi ông nội mày đánh tao, mày đều trơ mắt nhìn. Mày là con trai tao, mày lại đến một câu cũng không nói giúp tao... mày...”
Lộ Tu Triệt mỉm cười: “Vì sao con phải giúp ba?”
Lộ Hướng Đông nghĩ một lúc lâu, “Tao là ba mày! ”
“Con cũng là con trai ba, nhưng ba, lại đến hỏi cũng không hỏi sau khi con bị bọn buôn người bắt được, con có sợ không? Mấy ngày qua con sống thế nào?” Lộ Tu Triệt chế nhạo nhìn hắn.
Lộ Hướng Đông nhất thời không còn lời gì để nói, Lộ Tu Triệt mỉa mai nói: “Cho nên, vì sao con phải giúp ba?”
Là hắn không làm được ba trước, vậy thì đừng yêu cầu cậu làm giống con trai.
Tay của Lộ Tu Triệt chọc chọc, vết thương trên lưng Lộ Hướng Đông, hắn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết lợn.
Lộ Tu Triệt cười nói: “Nói thật, nhìn thấy bộ dạng này của ba, trong lòng con vẫn rất vui.”
Lộ Hướng Đông đau tới run rẩy: “Mày...”
Lộ Tu Triệt khá nuối tiếc nói: “Nếu không phải vì, ba là ba của con, con thật sự muốn để ông nội nghỉ ngơi chút, để con giúp ông đánh.”
...