...
Nhiếp Thu Sính muốn nói với Thanh Ti là một mình nó về trước, thế nhưng lại lo Thanh Ti buồn. Cô nghĩ vẫn là để về khách sạn rồi nói sau.
Thanh Ti chỉ vào trong hòm đồ hỏi: "Mẹ, mấy thứ này của ba, chúng ta có thể mang đi không?"
"Cái này để hỏi ba, ba muốn mang thì chúng ta sẽ mang đi."
Bỗng nhiên cửa phòng vang lên, Nhiếp Thu Sính vốn tưởng là Du Dực, liền vội vàng đứng dậy. Nhưng cô còn chưa đi đến cửa đã nghe được tiếng của Hạ Như Sương: "Em dâu, là chị đây..."
Trong lòng Nhiếp Thu Sính giật mình, bước chân ngừng lại. Sao lại là Hạ Như Sương, không phải cô ta đang ở bệnh viện sao, sao lại đột nhiên trở về?
Hạ Như Sương gõ cửa hai cái: "Em dâu, em có ở bên trong không?"
Trong lòng Nhiếp Thu Sính nôn nóng, phải làm sao bây giờ. Du Dực không ở trong phòng, nếu như cô mở cửa, một lúc sau Hạ Như Sương nhất định sẽ hoài nghi!
Thanh Ti không nói gì, vẻ mặt ngây thơ của cô bé nhìn Nhiếp Thu Sính, không hiểu vì sao mẹ lại đứng đó bất động.
Tiếng gõ cửa của Hạ Như Sương gấp hơn một chút: "Em dâu..."
Nhiếp Thu Sính hít thở sâu một hơi nói: "Ở đây, chị dâu... em đến đây..."
Cô nói khẽ với Thanh Ti: "Chút nữa cứ nói ba ở toilet nhé."
Thanh Ti gật đầu.
Nhiếp Thu Sính cuộn tay áo lên, đi ra mở cửa, trông thấy Hạ Như Sương liền cười nói: "Chị dâu, sao chị lại đột nhiên trở về vậy. Sao chị xuất viện mà không nói một tiếng để bọn em đi đón chị."
"Cơ thể chị đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, nghĩ nằm ở bệnh viện cũng không có ai trò chuyện, vì vậy liền trở về. Không nghĩ tới vừa vào cửa đã nghe nói em cùng Du Dực đã trở về, chị vội đến tìm em đó?" Hạ Như Sương vừa nói vừa hướng mắt nghiêng vào trong phòng. Cô ta nhìn thấy Thanh Ti nhưng lại không thấy Du Dực.
Du Dực đi đâu vậy?
Hầu gái nói cả nhà ba người bọn họ đều ở trên lầu hơn nửa giờ rồi, từ lúc đi lên không thấy đi xuống, thế nhưng Du Dực hình như không ở trong phòng.
Nhiếp Thu Sính phát hiện ánh mắt của Hạ Như Sương hướng về phía trong phòng nhìn, cô cười nói: "Phòng này của Du Dực đã rất lâu không có người ở rồi, cũng không có ai dọn dẹp nên em thu dọn một chút. Trong phòng rất bừa, chị dâu, hay là chúng ta xuống dưới trò chuyện?"
"Không cần không cần, ở đây cũng được rồi, để chị giúp em cùng quét dọn đi..."
"Chị vừa mới xuất viện, sao có thể để cho chị làm cái này được?"
"Chúng ta đều là người một nhà, em khách khí với chị làm gì, để chị giúp, để chị giúp em..." Hạ Như Sương nghiêng người chen vào bên trong phòng.
Sau khi vào phòng, ngửi thấy mùi mốc meo trong phòng, Hạ Như Sương che mũi: "Ồ, Du Dực không có ở đây sao?"
"Anh ấy à, sáng hôm nay có lẽ ăn cái gì đó làm đau bung, đang ở toilet rồi." Nhiếp Thu Sính đi qua lấy tay cầm ga giường nhấc lên, bụi bặm trên giường lập tức bay lên, khiến cho sặc người.
Hạ Như Sương bị sặc ho khan liên tục: "Khụ khụ... khụ khụ khụ..."
Nhiếp Thu Sính vội vàng nói: "Chị dâu, mau đi ra ngoài hít thở không khí đi, trong phòng nhiều bụi bặm quá, không biết là đã bao lâu không có người quét dọn. Chị nói xem, cho dù là Du Dực lâu không trở về, nhưng dù sao anh ấy cũng là con thứ hai của nhà họ Du, phòng ngủ này cũng nên quét sạch một chút chứ. Nhưng điều này cũng không sao, trách không được Du Dực không muốn trở về. Vì thế cũng không quan trọng nữa, chị dâu thấy vậy có đúng không."
Nhiếp Thu Sính cố ý nói ông bà nhà họ Du bất công, khiến cho Du Dực bị tổn thương.
Thân thể Hạ Như Sương vốn vẫn rất yếu ớt, hít vào bụi băm trong thoáng chốc khiến cho cổ họng của cô ta ngứa, ho khan liên tục, muốn nói chuyện cũng không được.
...