...
Nhạc Thính Phong không để ý tới cậu ta, Lộ Tu Triệt vẫn còn bận cằn nhằn, nói mãi không ngừng.
“Nhạc Thính Phong, cậu không lo lắng chút nào à? Này, Nhạc Thính Phong… chơi đùa thôi mà.”
Ba người lại quay lại tiệm café, tìm được Du Dực và Nhiếp Thu Sính.
Nhạc Thính Phong nói: “Thanh Ti mệt rồi nên con đưa em ấy về, để em ấy nghỉ một lát.”
Thanh Ti không nguyện ý lắm, giật giật tay Nhạc Thính Phong: “Anh…”
Nhạc Thính Phong xoa tóc cô bé: “Ngoan nhé, em chơi với chú dì một chút. Lát nữa anh lại đến đón em đi chơi được không?”
“Nhưng mà anh…”
Nhạc Thính Phong ngắt lời cô bé: “Anh… và Lộ Tu Triệt đi chơi một trò chơi khác.”
“A… Vâng ạ.” Thanh Ti gật đầu.
Nhạc Thính Phong nói với vợ chồng Du Dực: “Chú dì, con và Lộ Tu Triệt đi chơi một chút.”
Lộ Tu Triệt đang không vui lắm nên không để ý Nhạc Thính Phong gọi chú dì.
“Đi đi, chú ý an toàn đấy.”
“Vâng.”
Nhạc Thính Phong đá Lộ Tu Triệt: “Đi thôi, không phải cậu nói muốn chơi trò kích thích sao?”
“Chơi cái gì kích thích chứ, chẳng có…” Lộ Tu Triệt còn chưa nói xong thì ánh mắt lại sáng lên: “Ừ ừ, đi, hai chúng ta đi chơi trò kích thích.”
Lộ Tu Triệt xoay người vẫy tay với một nhà Du Dực: “Chú dì, Thanh Ti, bọn cháu đi một chút, sẽ về ngay thôi.”
Nhiếp Thu Sính mỉm cười: “Đừng chơi lâu quá.”
“Vâng, được ạ…”
Lộ Tu Triệt túm Nhạc Thính Phong chạy đi, cậu hỏi: “Cậu nói xem, chúng ta đưa Thanh Ti về, những người đó có nhận ra không?”
Nhạc Thính Phong không biết những người đi theo mình còn đi theo nữa không: “Cũng có thể.”
“Vậy chẳng lẽ bọn họ thu tay lại à?”
“Cũng có thể.”
Lộ Tu Triệt nóng nảy: “Thế sao được, tôi còn muốn chơi trò cảnh sát bắt cướp mà, sao bọn họ lại thu tay chứ, thế thì sao mà chơi? Cậu có cách gì không?”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Có!”
“Cậu nói xem, nói xem, cách gì?”
Nhạc Thính Phong chỉ vào một đám người đang xếp hàng chơi trò rơi tự do: “Nhìn thấy đám người xếp hàng kia không?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Thấy.”
“Đi đi, phát tiền.”
“Hả, đơn giản thế thôi sao?”
“Đúng thế.”
Chỉ có tiếp tục để bọn họ cho rằng Lộ Tu Triệt là thằng ngốc lắm tiền, đối phương mới cảm thấy bọn chúng chưa bị phát hiện, sẽ lập tức lại bám theo.
“Được, chờ chút.” Lộ Tu Triệt gật đầu.
Cậu ngoắc tay bảo vệ sĩ tiến lên, phát tiền, phát tiền…
Những người phía trước đều tránh ra, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt cùng chơi một lần trò rơi tự do, sau đó liền xuống.
Lộ Tu Triệt cao giọng cười nói: “Ô hô, thật kích thích, chơi vui thật, đi, chúng ta đi nhà ma… Đi, mau đi nhà ma chơi thôi, mang theo một cô bé đúng là không tiện, cái này không dám chơi, cái kia cũng không dám…”
Vì thế, hai người nghênh ngang chạy tới ngôi nhà ma mà “đôi tình nhân” kia nói.
Mua vé vào cửa rồi, đi vào liền cảm giác nhiệt độ hạ xuống rất nhiều.
Lộ Tu Triệt lặng lẽ hỏi Nhạc Thính Phong: “Cậu chắc là bọn họ sẽ ra tay ở đây chứ?”
“Ừm…”
Nhạc Thính Phong gật đầu, ánh sáng trong nhà ma rất mờ, thỉnh thoảng từ trong một góc tối nào đó còn phát ra những âm thanh khủng bố, rùng rợn.
Lộ Tu Triệt nhỏ giọng hỏi: “Những người đó có đi theo không?”
“Theo tới bên ngoài nhà ma liền đi, trong này chắc có người của họ.”
Nhạc Thính Phong vẫn luôn nhìn xung quanh, “Hừ… Đừng nói nữa, cậu cũng nên tỏ ra sợ hãi tí đi, dê béo phải có bộ dáng của dê béo chứ!”
...