...
Trong lòng của Du Dực vốn lo lắng không yên, liền được những lời này của Nhiếp Thu Sính trấn an trong nháy mắt.
Dù sao vợ anh đứng về phía anh là đủ rồi, về phần những người khác, anh mặc kệ.
Thanh Ti vẫn còn ở phía sau nhìn. Nhiếp Thu Sính vội vàng đẩy anh một cái: "Mau buông tay, ở đây không thể dừng quá lâu."
Tâm tình Du Dực rất tốt, hôn trộm một cái ở trên mặt cô: "Được, giờ chúng ta đi."
Du Dực buông Nhiếp Thu Sính ra, đang muốn khởi động máy lại bị cô đè tay lại một chút: "Không đúng, anh phải nói rõ ràng cho em. Có phải anh biết điều gì không, bằng không thì sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy? Anh với người bạn kia đã nói cái gì rồi hả?"
Du Dực cười hắc hắc: "Không có, chỉ là có chút hoài nghi, vẫn chưa chứng minh được là đúng, có thể do anh nghĩ nhiều."
Anh nghĩ có lẽ do bản thân suy nghĩ quá nhiều, cũng có khả năng không phải. Chưa có chứng cứ xác thực, anh vẫn là nên đừng hạ chính mình xuống trước.
Mắt Nhiếp Thu Sính sáng lên: "Vậy anh có thể nói cho em một chút được không?"
Cô vẫn là muốn biết thân thế của mình, nếu như có thể tìm được cha mẹ thân sinh thì thật là tốt.
Du Dực suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Vẫn là không nên nói trước. Chỉ là tự chính anh đã có phần giật mình. Nếu như anh lại nói cho em mà lại là không đúng thì coi như xong, tránh cho em cũng bị hù đến."
Trong lòng anh đã bị cái suy đoán này dọa sợ rồi, quả thật có chút không dám tưởng tượng.
Nhiếp Thu Sính kinh ngạc: "Bị dọa đến? Nghiêm trọng như vậy sao?"
Du Dực gật đầu rất nghiêm túc: "Đúng, vô cùng nghiêm trọng!"
"Vậy... liền nghe theo lời anh, anh xác định rồi nhớ nói với em."
"Đi thôi, đến nhà họ Du."
Xe một lần nữa khởi động. Tâm tình Du Dực tuy rằng vẫn còn có chút phức tạp, thế nhưng đã khá hơn so với lúc trước.
Muốn chứng minh có phải thật hay không, cũng không khó, anh hiện giờ cứ đợi cú điện thoại kia đến là được rồi.
Trong lòng Du Dực vừa chờ mong, vừa không muốn suy nghĩ của anh trở thành sự thật.
Việc chờ mong chính là Thu Sính có thể thật sự tìm được người nhà, có thể tìm tới cha mẹ ruột của cô ấy.
Không muốn trở thành sự thật vì những người nhà kia của cô, có khả năng sẽ không thích anh!
Haiz, sớm biết như vậy, lúc trước không nên nói những lời kia.
...
Đến nhà họ Du, Du Dực mang theo Thanh Ti và Nhiếp Thu Sinh vừa vào cửa, vẻ mặt của hầu gái làm lâu năm ở nhà họ Du liền kinh hô: "Nhị thiếu gia? Thật là cậu sao? Cậu sao lại trở về rồi?"
Cô ta hô lớn tiếng: "Phu nhân, nhị thiếu gia đã trở về."
Bà Du đang ở trong phòng khách nghỉ ngơi. Bà ta ngẩng đầu nhìn thấy Du Dực mang theo Thanh Ti và Nhiếp Thu Sính đi vào, sắc mặt lúc ấy liền khó coi: "Ai bảo con mang cô ta về? Các người lập tức đi đi. Cũng không nhìn một chút xem nhà họ Du là nơi nào. Đây không phải là nơi mà loại người như các người có thể bước chân vào."
Bà Du trông thấy Nhiếp Thu Sính liền tức giận. Cả ngày hôm qua giày vò, bà vốn đã khá hơn thì lại bắt đầu đau xương cụt.
Ông Du bây giờ căn bản sẽ không ở nhà. Du Khiên đang chạy đi nghĩ biện pháp muốn đem quyền cổ phần cầm về. Trong nhà chỉ còn một mình bà Du.
Du Dực mỉm cười nói: "Mẹ, nhìn mẹ nói kìa, nhà họ Du là chỗ nào? Bây giờ nhà họ Du đã trở thành trò cười trong miệng người toàn bộ Hải Thành. Mẹ cảm thấy cái nhà này, ngoại trừ căn phòng này còn có thể có ít giá trị, những thứ khác có còn gì đâu mà phải kiêu ngạo."
"Mày… mày… mày..." Bà Du tức giận xanh mét mặt.
Du Dực thản nhiên nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng nóng giận. Nếu như không phải là con trở về nói cho mọi người biết ba con đã đem cổ phần chuyển cho vợ bé của ông ấy ở bên ngoài, mẹ với anh trai sợ là ngay cả công ty cũng bị người ta lấy hết rồi còn chưa biết gì đấy."
...