Chương 2260: Người không còn, tiền cũng không có


...

Hiện giờ tôi không thể kiếm được dù chỉ một đồng, không thể giúp ba tôi giảm bớt gánh nặng, còn khiến ông ấy rất tốn kém, các ngươi còn muốn khiến nhà tôi phá sản ư? Xin lỗi, tôi không làm được, tôi cũng chán phải nói mấy lời vô nghĩa với các người rồi, tóm lại, số tiền này, nếu các người không trả, tôi sẽ không cho qua đâu. Ở đây còn có cảnh sát, nếu các người không bồi thường, tôi sẽ đưa các người ra tòa. Nếu các người thực sự muốn đợi đến khi ba tôi xử lý chuyện này, hừ...”

Lộ Tu Triệt cười lạnh, không nói thêm lời nào. Điều này khiến Lưu mẫu run rẩy, đúng vậy, nói chuyện với trẻ con còn dễ, chứ nếu ba nó đích thân đến đây thì xem ra ông ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ.

Lưu mẫu nghiến răng nghiến lợi, nói: “Nếu không... nếu không cậu xem thế này xem... Cậu cũng phá hoại xe nhà tôi, tôi sẽ không bắt cậu bồi thường xe nhà tôi nữa... Cậu xem xem có thể so sánh thiệt hại hai bên tương đương không? “

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Được, cô đã nói vậy thì tôi đây cũng sẽ ưu đãi ít nhiều cho cô, xe nhà cô bị thế này, nếu đưa đến cửa hàng bảo dưỡng thì ít nhiều cũng sẽ tốn vài trăm đồng, nhưng không sao, tôi cũng không nhỏ mọn thế đâu, bỏ luôn số lẻ đi, cô chỉ cần bồi thường cho tôi 30 vạn là được rồi.”

Lưu mẫu vẫn không muốn bồi thường: “Ba mươi vạn, con số này... con số này vẫn là quá nhiều, cậu xem có thể...”

Lộ Tu Triệt trực tiếp ngắt lời cô ta: “Không được, tôi đã cho các người ưu đãi rất lớn rồi, nếu các người muốn được đằng chân lân đằng đầu thì thôi, tôi không ưu đãi gì nữa, đồng thời cũng gọi ba tôi đến đây xử lý, tôi cũng chán phải nói nhiều thế này với mấy người rồi.”

Lưu mẫu nghĩ ngợi một chút, cuối cùng cũng quyết tâm: “Được, tôi... Vậy thì ba mươi vạn, tôi bồi thường cho cậu... Nhưng cậu có thể thư thả cho tôi thêm hai ngày không? Cậu xem hôm nay đã muộn thế này rồi.”

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Có thể.”

Lưu mẫu đang vui vẻ như mở cờ trong bụng thì ngay sau đó Lộ Tu Triệt đã mở miệng: “Nhưng mà cô phải viết giấy nợ cho tôi, bằng không làm sao tôi có thể tin cô được.”

Khóe miệng Lưu mẫu co rút, thằng nhóc này không khỏi quá... quá mức gian xảo rồi, nó còn bắt cô ta phải viết giấy nợ nữa chứ. Cô ta còn đang định đêm nay sau khi về nhà sẽ dọn dẹp đồ đạc rồi bỏ ra nước ngoài vài ngày, chờ thêm mười ngày nửa tháng rồi trở về, vậy thì đương nhiên chuyện này sẽ trôi vào quên lãng. Ai ngờ thằng nhóc con Lộ Tu Triệt nhìn thì còn nhỏ tuổi mà lại suy nghĩ chu toàn đến vậy. Vì thế Lưu mẫu không còn cách nào khác, chỉ có thể viết một tờ giấy nợ trước sự chứng kiến của cảnh sát, đồng thời điểm chỉ và đóng dấu cá nhân. Có cái này, lại thêm cả giấy nợ, cô ta có muốn bùng cũng không được.

Lộ Tu Triệt nhận lấy giấy nợ, nói lời cảm ơn với cảnh sát và mấy người chuyên gia rồi mới rời đi. Lái xe của cậu đưa Nhạc Thính Phong về Du gia đã trở lại rồi.

Sau khi cậu rời đi, chiếc xe cảnh sát cũng rời khỏi đó, đám người vây xem cũng lục tục tản ra.

Lưu Tử Hiên run run, nhỏ giọng nói: “Mẹ... Chúng ta về nhà đi...”

Nhưng cậu ta còn chưa dứt lời đã ăn ngay một cái tát rất mạnh, lực mạnh đến nỗi Lưu Tử Hiên xuống đất. Lưu Tử Hiên sợ tới mức không dám kêu đau, chỉ dám ôm khuôn mặt bỏng rát, sững sờ gọi: “Mẹ…”

Cậu ta là con trai độc nhất trong nhà, bình thường ba mẹ vô cùng yêu thương cậu ta, chưa bao giờ tiếc cậu ta dù chỉ một đồng. Chính điều này đã hình thành cái tính hay khoe khoang của cậu ta.

Lưu mẫu cảm thấy vô cùng khó thở, chì chiết con trai mình: “Mày xem mày đã gây ra chuyện tốt gì đi? Mày có biết con số ba mươi vạn này tao và ba mày phải mất bao lâu mới có thể kiếm về không hả?”

Ba mươi vạn đó, một nhát đã xẻo đi ngần ấy thịt của cô ta, làm sao cô ta có thể không đau lòng chứ. Giờ chỉ cần nhìn thấy Lưu Tử Hiên là lòng Lưu mẫu đã muốn điên tiết đến sôi máu, người không còn, tiền cũng không có. Đây là phút giây nhục nhã nhất cuộc đời cô ta...

Mà hết thảy chuyện này đều là do đứa con trai yêu dấu của cô ta gây nên.

...