...
Lưu Tử Hiên lập tức mắng: “Thằng oắt con này, mày dám thốt lên cái giá mười chín vạn à? Đừng có mà không biết xấu hổ như vậy chứ, lần trước mày chưa lừa được tao nên lần này mày muốn tiếp tục phải không?”
Lộ Tu Triệt không nhanh không chậm nói: “Học trưởng, trước hết anh đừng thẹn quá hóa giận như thế, chiếc đồng hồ này của tôi có đáng giá ngần ấy tiền hay không, không phải chỉ cần anh nói là được. Nếu anh không tin thì có thể tìm chuyên gia tới đánh giá, chiếc đồng hồ này của tôi là bản có số lượng giới hạn toàn cầu, trên mặt được đính ngọc bích thượng đẳng, số tiền mười chín vạn mà tôi nói với anh là không nhiều không ít, hơn nữa đây là là đồ cổ, đã được cất giữ hai năm, giá trị sưu tầm rất cao, hiện giờ cho dù anh có muốn mua cũng không mua được đâu, rất nhiều người sưu tầm đồng hồ đã muốn trả giá nó tới hai lăm vạn đó. Học trưởng, anh đừng nghĩ là tôi hãm hại anh, cái giá mà tôi đưa ra cho anh này là thấp nhất thế giới luôn rồi đó.”
Lưu Tử Hiên tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, chỉ vào Lộ Tu Triệt: “Mày... mày cứ tiếp tục diễn trò đi, tao muốn xem xem mày có thể diễn trò đến thế nào nữa, nhà mày mà có tiền như vậy, tùy tiện một cái là có thể cho mày đeo một chiếc đồng hồ giá trị hơn mười vạn thì mày có thể tới cái trường để đi học chắc, thậm chí cả khi tan học cũng không có cả một cái xe tới đón mày?”
Lưu Tử Hiên trong lòng đã vô cùng sợ hãi, bởi vì Lộ Tu Triệt nói có vẻ như mọi chuyện đều là sự thật vậy. Nếu thật sự bảo cậu ta bồi thường mười lăm vạn, ba mẹ cậu ta sẽ đánh chết cậu ta mất. Đúng là nhà cậu ta cũng có chút tiền tài nhưng cũng không phải đại phú đại quý gì.
Lộ Tu Triệt nói: “Thật xin lỗi, tôi thấy hình như học trưởng có thể có hiểu lầm gì đó với những người có tiền thì phải...”
Cậu còn chưa dứt lời, lái xe và vệ sĩ nhà họ Lộ đã không kiềm chế nổi mà chạy tới: “Thiếu gia, thiếu gia...”
Bọn họ đã có mặt ở cổng trường từ sớm để mỏi mắt mong chờ, nhưng khi cổng trường mở ra thì có rất nhiều học sinh đã ùn ùn kéo ra nên bọn họ chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Tiếng gọi này của bọn họ khiến tất cả những người đang đứng xung quanh Lộ Tu Triệt nhìn qua, sắc mặt Lưu Tử Hiên liền thay đổi.
Lái xe và vệ sĩ chạy tới nơi, nhận lấy ba lô của Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong: “Thiếu gia, Thính Phong thiếu gia...”
Lộ Tu Triệt thuận miệng hỏi bọn họ: “Các ngươi đến lâu chưa?”
Lái xe nói: “Cũng chưa được bao lâu ạ, lão thái thái và lão gia tử đuổi chúng tôi ra ngoài từ 2h chiều, chúng tôi chỉ có thể lang thang ở bên ngoài tới 4h mới tới cổng trường ạ.”
Nói cách khác, bọn họ đã đợi ở bên ngoài khoảng 2 tiếng.
Vệ sĩ đứng bên cạnh Lộ Tu Triệt: “Thiếu gia, có xảy ra chuyện gì không ạ?”
Vóc dáng anh ta rất cao lớn, cơ thể cũng cường tráng, thoạt nhìn vô cùng dũng mãnh, hơn nữa bộ dáng còn hung thần ác sát. Điều này làm cho bọn Lưu Tử Hiên sợ tới mức vô thức lui về phía sau. Đám học sinh vốn đang đứng bên cạnh xun xoe nịnh bợ Lưu Tử Hiên giờ cả đám đều sợ tới mức chạy vội. Mà bên trong xe, Lưu mẫu – người phụ nữ vốn đang tính toán chờ con trai mình thể hiện sự trâu bò ra đành xuống xe lần nữa, thấy tình huống không đúng lắm nên mới xuống xe hỏi.
Lộ Tu Triệt giơ chiếc đồng hồ trong tay lên: “Học trưởng, nhà chúng tôi tuy rằng không tiếc một chiếc đồng hồ như thế này, nhưng chiếc đồng hồ này là anh phá của tôi, vậy nên dù thế nào anh cũng phải bồi thường cho tôi, bằng không về sau ai cũng có thể tuỳ tiện phá hỏng đồ đạc của tôi thì làm sao tôi còn có thể sống yên ổn ở trường học đây?”
Lưu Tử Hiên vẫn không chịu thừa nhận như trước, cậu ta vẫn sống không chết không chịu nhận, cái đồng hồ này làm sao giá trị nhiều đến như vậy chứ: “Mày... mày đừng có lừa tao, tao còn lâu mới tin mày, cùng lắm chỉ là một cái đồng hồ mấy trăm đồng thôi, mày đừng hòng qua mặt tao.”
Vệ sĩ lạnh lùng nói: “Xin lỗi, thiếu gia nhà chúng tôi chưa từng mang chiếc đồng hồ nào giá trị nhỏ hơn 5 chữ số.”
Lưu mẫu đeo kính râm bước tới: “Có chuyện gì vậy?”
...