...
Đa phần thời gian của Nhạc Thính Phong đều dành cho việc suy nghĩ về chuyện Thanh Ti đã tới thời kỳ phản nghịch” mất rồi. Ban đầu Nhạc Thính Phong nghĩ rằng Thanh Ti không muốn có người suốt ngày quản lý, bức ép mình nên mới tức giận. Nhưng sau đó cậu lại phát hiện, Thanh Ti không phải như vậy.
Cuộc sống mỗi ngày của cô bé vẫn theo quy luật như cũ, lúc cậu đi theo cô bé tới trường thì phát hiện những người mà cô bé thường xuyên chơi cùng ở trường đều là mấy nữ sinh, rất ít tiếp xúc với nam sinh. Tuy rằng mấy tên nam sinh đó luôn tìm đến Cô bé, nhưng Thanh Ti cũng không để ý tới bọn chúng. Điều này khiến tâm tình Nhạc Thính Phong cũng dễ chịu hơn một chút.
Cũng may mà Thanh Ti không phải đã bước vào thời kì phản nghịch, bằng không cậu sẽ đau đầu biết mấy. Nhưng cậu lại nghĩ đến một chuyện, hiện giờ thì em ấy không phản nghịch, nhưng khi vào sơ trung rồi lên trung học, nhất định sẽ phản nghịch ít nhất một lần, lúc đó chẳng phải sẽ càng đau đầu hay sao?
Nhạc Thính Phong cất giấu chuyện này trong lòng không nói với bất kỳ ai.
Lúc này nhà bọn họ cũng có một sự kiện khác xảy ra, hai vợ chồng Hạ An Lan đã trở về. Hạ An Lan đã chính thức bàn giao xong xuôi công tác ở Hải Thị và một lần nữa được luân chuyển về thủ đô, quay về trung tâm quyền lực của cả nước để lên tuyến đầu tiên của chiến trường. Sau khi Hạ An Lan và Tô Ngưng Mi trở về, ban đầu cả hai ở cùng với Du Dực và Hạ gia nhị lão, nhưng không bao lâu sau, bọn họ đã chuẩn bị phòng ốc xong xuôi, hơn nữa hiện giờ khi Hạ An Lan quay về lần này, chức vị của anh cũng theo đó mà tăng lên, thân phận cũng đã thay đổi không ít, cho nên anh cũng cần phải chuyển đến ở nơi được bố trí cho minh.
Tô Ngưng Mi từng hỏi xem con trai có muốn đi cùng bọn họ hay, Nhạc Thính Phong trực tiếp cự tuyệt luôn. Cậu ở Du gia mấy năm nay rồi, còn thoải mái hơn năm đó ở Nhạc gia tại Lạc Thành nhiều, sao cậu phải đi chứ?
Để sống cùng cha mẹ ư? Thôi đừng đùa, cậu ngần này tuổi rồi, không lẽ còn là anh bạn nhỏ cần tình thường của cha mẹ mới sống được hay sao?
Còn nữa, hiện giờ cậu học trung học nên đã không có nhiều thời gian ở bên Thanh Ti rồi, nếu giờ lại đi sang ở cùng ba mẹ thì cậu lại càng ít cơ hội được gặp Thanh Ti hơn.
Tô Ngưng Mi mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cô đã đoán được kết quả này từ trước, con trai cô đã lên cấp ba, thôi thì cứ theo sở thích của nó là được. Hơn nữa tuy rằng không thể ở cùng nhau nhưng vẫn là chung một thành phố, về sau vẫn có thể thường xuyên gặp mặt.
Tô Ngưng Mi trở về thấy Thanh Ti càng ngày càng xinh đẹp, trong lòng cô rất lo lắng, thậm chí còn từng âm thầm hỏi Nhạc Thính Phong xem liệu có thằng nhóc nào muốn cướp người với con trai mình không.
Nhạc Thính Phong bất đắc dĩ quay sang nhìn bà mẹ già của mình đây xem thường: “Mẹ nghĩ nhiều quá, Thanh Ti là em gái con, sao mẹ lại nói như vậy? Nếu để chú dì nghe được thì chú dì nhất định sẽ tức giận, mẹ có muốn chọn con dâu thì cũng phải nhìn xem đối tượng thế nào chứ.”
Tô Ngưng Mi bị đứa con dạy dỗ một trận thì chọc chọc vào trán con trai.
“Thằng nhóc thối này, con còn dám dạy đời bà đây hả? Bà đây là mẹ ruột của con đó”
Nhạc Thính Phong thở dài: “Con muốn nói cho mẹ biết làm vợ phải làm thế nào đó. Mẹ xem, mẹ về thủ đô đã lâu như vậy rồi vậy mẹ đã mua cái gì cho ông nội, bà nội vậy? Mẹ, mẹ là con dâu rồi đó, mẹ còn không thèm nghĩ xem nên lấy lòng cha mẹ chồng thế nào à?”
...