...
Lộ lão gia cười lạnh: "Đúng, nếu nó không tốt với con, sao con có thể như trúng bùa mà đòi cưới nó? Tất cả những gì nó làm cho con, nếu không có tác dụng, thì người phụ nữ đó thật quá vô dụng."
Bà Lộ gật đầu: "ba con nói đúng, năm xưa ta cũng từng gặp Dư Mộng Nhân. Cô ta là người đàn bà có tâm kế. Nếu lương thiện, gia thế có tệ chút cũng không sao, nhưng cô ta tâm địa bất chính. Ta và ba con từng tuổi này rồi, còn sống được bao lâu. Đợi lúc bọn ta mất, không ai xem chừng con, giúp con, thì người đàn bà đó vào đây, làm hại tất cả người họ Lộ."
Lộ Hướng Đông nghe có chút lo sợ: "Mẹ… không, không có nghiêm trọng vậy chứ."
Lộ lão gia nói: "Ta và mẹ con không ai nói quá, là con không nghĩ tới thôi. Con à, làm ba mẹ không ai không muốn tốt cho con mình, tự con phải khôn lanh chút, đợi đến khi hối hận, mới biết lúc đó mình sai."
Lộ Hướng Đông không biết nên nói gì, ba hắn nhiều năm nay không có nói như vậy với hắn.
"ba mẹ, con… con sẽ suy nghĩ kỹ."
Lộ lão gia nói tiếp: "Còn đứa con riêng của con, ta có thể bảo đảm con không lo về ăn mặc, bình an lớn lên, nhưng nó không thể vào Lộ gia. Nó bị Dư Mộng Ân nuôi hỏng rồi. Con cho nó vào Lộ gia, để nó nhất thời bị phú quý làm mờ mắt, là hại nó."
Lộ Hướng Đông gật đầu: "Cha… con… con sau này không nói nữa."
ba hắn đột nhiên không lớn tiếng với hắn nữa, không đánh hắn, Lộ Hướng Đông đúng là có chút không quen.
Mà, những gì ba hắn nói, Lộ Hướng Đông lại cảm thấy, hình như… nghe rất có lý.
Lộ lão gia thấy con trai có nghe, nói tiếp: "Hãy đào tạo Tu Triệt, nó không chỉ là con của con, nó còn là người thừa kế Lộ gia. Ta chọn nó, không chỉ vì do nó có quan hệ tốt với Hạ gia. Mà quan trọng hơn là đứa bé này có tiềm năng, có nghị lực, không chịu thua, có sức hút. Tuy tính tình nó hơi xấu, nhưng suy nghĩ thuần khiết. Cho dù không có nhà họ Hạ, ta cũng chọn nó."
Lộ Hướng Đông đột nhiên có chút cảm động, ôi thôi, ông cụ giải thích cho hắn rồi.
"Con biết rồi cha, Tu Triệt nó… thông minh, thông minh hơn con. Mới một thời gian ngắn thành tích của nó đã vượt trội, nó không chỉ thông minh, còn rất cố gắng."
Lộ lão gia thở dài: "Con của con, con phải hiểu. Có đứa con như Tu Triệt, con nên kêu ngạo."
"Dạ, ba nói đúng, sau nay con sẽ sửa, con sẽ không… không giống lúc trước nữa."
"Con biết thì tốt, đối với con cái phải kiên nhẫn."
"Haizzz… "
Hai ba con cứ tâm sự, nhưng bỗng dưng kéo khoảng cách lại gần hơn. Lộ Hướng Đông cũng không sợ Lộ lão gia lắm, với Lộ Tu Triệt, hắn cũng cảm thấy phải thay đổi cách cư xử. Cứ để như vậy, nhà không ra nhà.
Bà Lộ thấy hai người nói chuyện như vậy, không giống lúc trước cứ đối đầu nhau.
Gương mặt Bà Lộ nở nụ cười, "Hai người đâu phải không thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, bình thường cứ như thuốc nổ. Hai ba con, có gì mà không nói được đúng không?"
...