...
Thư ký lái xe đưa Dư Viễn Phàm trở về, đặt cậu ở trên ghế phụ.Trên đường Dư Viễn Phàm trước sau không phát ra một tiếng, thư ký thỉnh thoảng nhìn cậu ta một cái, cậu ta cũng vẫn ánh mắt ngây dại, ngẩn ra nhìn phía trước. Trong lòng thư ký cười ha ha, đây là ở trường học đúng là chịu đả kích lớn, chà chà…
Quả nhiên, tên nhóc này vẫn muốn so bì với cậu chủ, còn không phải là hy vọng hão huyền.
Khoé môi thư ký mỉm cười, cố ý hỏi Dư Viễn Phàm: “Này, cậu nhóc, cậu cũng đến trường rồi, có gặp cậu chủ chúng tôi không?”
Dư Viễn Phàm không nói chuyện, cũng không đếm xỉa tới hắn.“Này, nói chuyện đi, chỉ có hai chúng ta, cậu nói cậu không lên tiếng như vậy vô vị làm sao, nói với tôi xem, cậu ở trường thế nào?”
Dư Viễn Phàm vẫn không nói chuyện, cả người đều giống như bị ngốc.“Này, không phải thật sự ngốc chứ, bỏ đi, tôi nói, cậu nghe, trường trung học ngoại ngữ cậu giờ đang học, đó là trường trung học tốt nổi tiếng ở thủ đô, là ngôi trường hồi trung học tôi muốn đến nhất. Cậu nhìn cậu xem, còn chưa biết đủ sao. Tôi nói với cậu, trước đây, chỗ chúng tôi, nếu con cái nhà ai, vào trường trung họcngoại ngữ, vậy thì phải mời bà con khu phố tới ăn cơm.”
Thư ký lải nhải rất nhiều, cuối cùng tổng kết một câu: “Cậu ấy, đừng không biết đủ, học trường tốt như thế, thì chịu khó cố gắng học tập, chỉ cần cậu đừng bị người mẹ trong đầu có hố đó của cậu kéo đi, cậu chịu khó học tập, đừng gây chuyện, không đối đầu với cậu chủ chúng tôi, không ai có thể làm gì cậu hết.”
Hắn cũng không quan tâm Dư Viễn Phàm rốt cuộc có nghe không, dù sao chính là nói như vậy rồi. Tới nơi dừng lại, xách Dư Viễn Phàm đưa tới cửa nhà hắn, hắn vỗ vỗ đầu Dư Viễn Phàm: “Này, cậu nhóc, cái tôi nói cậu nhớ rồi chứ?”
Mặt của Dư Viễn Phàm không động đậy, nhưng tay cử động một chút.
Thư ký ấn đầu cậu cười nói: “Nhớ kỹ thân phận của mình, một con chuột, đào cái hang thì thôi, đừng thật sự bị lừa cho rằng mình là con rồng có thể bay lên trời, cẩn thận rơi xuống ngã chết đấy!”
Nói xong, mở cửa ra, đẩy cậu vào: “Thím Trương, đây chính là đứa bé sau này thím chăm sóc, chăm sóc tốt cho cậu ấy.”
Bảo mẫu trong nhà đã có mặt rồi, đang xem ti vi, vừa thấy thư ký vội đứng lên: “Được ạ, được ạ…”
“Cậu nhóc, cậu cũng phải nghe lời thím Trương, nếu cậu dám không nghe lời, tôi đã nói với thím Trương rồi, nên dạy dỗ, vẫn là phải dạy dỗ.”
Dư Viễn Phàm không động đậy, vẫn không lên tiếng. Thư ký cười cười, tên nhóc giả bộ vẫn rất giống.“Thím Trương, cậu ấy giao cho thím rồi. Tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Thím Trương gật đầu: “Được, ông đi đi, tôi nhất định chăm sóc tốt cậu ấy.”
…
Thư ký ra khỏi cửa gọi điện thoại cho Lộ Hướng Đông, nói tình hình, việc nên làm đều làm xong rồi.
Lộ Hướng Đông muốn hỏi tình hình hiện giờ của Dư Mộng Nhân, nhưng không dám. Chỉ có thể hỏi ngoặt sang: “Vậy Dư Mộng Nhân khi nào có thể xuất viện, thằng bé giao cho bảo mẫu chăm sóc khó tránh không thể tận tâm lắm.”
Thư ký giả bộ không nghe hiểu: “Chủ tịch Lộ yên tâm, thím Trương tôi tìm là một bảo mẫu rất lợi hại của trung tâm quản lý gia đình, chắc chắn sẽ còn chăm sóc tỉ mỉ hơn cô Dư.”
Lộ Hướng Đông lại nghĩ cách hỏi thêm, nhưng thư ký trước sau đều là không trả lời cái muốn hỏi. Sau khi tắt điện thoại Lộ Hướng Đông bực bội, rất muốn mắng tên này một trận.
Còn chỗ thư ký, lập tức gọi điện thoại cho Lộ lão gia, nói chi tiết tình hình của Dư Mộng Nhân. “Thưa cụ, tôi cảm thấy người phụ nữ này ấy, cô ta vẫn là chưa nản lòng.”
...