...
Du Dực đạp bàn một cái cắt ngang lời của Mã Siêu: “Anh nói đúng rồi đấy, tôi tùy tiện nói vài câu là anh thực sự phạm tội rồi đấy, cái tùy tiện của tôi là có chứng cứ đó.”
“Anh… anh rốt cuộc làm gì?”
Du Dực nhún nhún vai: “Tôi? Lần trước không phải đã nói rồi hay sao, thất nghiệp, ở nhà chăm sóc vợ tôi.”
“Không thể nào, nếu anh là một người thất nghiệp thật thì sao có thể lợi hại như vậy, những việc này, sao anh có thể điều tra ra? Anh… là cảnh sát!”
Du Dực cười: “Hà hà, nếu tôi là cảnh sát thì bây giờ đã bắt anh rồi, nào còn có thể có lòng tốt như vậy, đặc biệt đến đây nhắc anh chuẩn bị trước chứ. Tôi thất nghiệp thật, tôi không gạt anh. Có điều, lần trước anh còn chưa nghe tôi nói hết, vợ tôi sinh con, tôi ở nhà phục vụ cô ấy tháng ở cữ, việc này vô cùng chân thật.”
“Không thể nào, không đâu, anh nhất định sẽ không nói thật.” Có một người bình thường nào ở nhà chăm sóc vợ có thể lợi hại đến mức này.
Du Dực vẫn rất kiên nhẫn: “Lời tôi nói là thật, không tin anh hỏi Lộ Hướng Đông.”
“Đúng, anh ấy thật sự là ở nhà chăm sóc phu nhân anh ấy… trong tháng ở cữ.” Lộ Hướng Đông nói.
Mã Siêu không tin: “Các người nhất định đang lừa tôi…”
Lộ Hương Đông thở dài, anh không tin là đúng rồi. Lần trước ở trường học, Du Dực nói vậy anh không tin còn được, bây giờ thì đã muộn rồi.
Thầy hiệu trưởng ở bên cạnh không nói lời nào. Bây giờ ông ta đã nhìn rõ, tên Mã Siêu này xong đời rồi.
Cho nên những vấn đề đó đều không phải là vấn đề rồi.
Không cần lo lắng bị phơi bày, cũng không cần lo lắng không xử lý Nhạc Thính Phong, Mã Siêu không đồng ý, càng không cần lo lắng việc tiếp theo.
Chuyện này nhà trường hoàn toàn có thể cho qua như thế, coi như chưa từng xảy ra.
Du Dực nhìn thời gian, thời gian đã trôi qua cũng không ít, người cần đến chắc cũng đến nơi rồi.
“Mã tiên sinh, anh cũng không cần quá lo lắng, việc này của anh cũng không đến nỗi mất mạng, sau khi vào đó thì cải tạo cho tốt là được.”
“Tôi không vào đó, tại sao tôi phải vào đó, tôi không phạm tội, không có…”
Hắn còn đang gào thét thì đột nhiên, rầm một tiếng vô cùng lớn, cửa phong bị đạp tung ra.
Mã Siêu bị dọa đến run cầm cập, vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ nhìn thấy vợ hắn đi từ bên ngoài vào, khuôn mặt lạnh lùng bừng bừng sát khí, dọa Mã Siêu khi đó phải ôm đầu chui xuống gầm bàn.
Du Dực quay đầu nhìn một cái, liếc thấy một cây váy đen sì, vóc dáng gầy gò, phía sau còn lôi theo hai người phụ nữ trẻ tuổi đang khóc lóc sướt mướt, quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù như tổ quạ.
Lúc đó Du Dực thực sự muốn huýt sáo. Cô vợ của Mã Siêu này thật đúng là một người phụ nữ thẳng thắn, động tác nhanh thật đấy, sức chiến đấu cũng rất dũng mãnh.
Một người phụ nữ như vậy, lúc trước cũng là do mắt nhìn không tốt mới đi theo Mã Siêu.
Vợ của Mã Siêu dẫn theo người tóm lấy hai ả bồ nhí xông đến công ty, nhìn thấy Mã Siêu chui xuống gầm bàn, liền không nhịn được cười.
Cô ta kéo chiếc ghế làm việc bằng da thật Mã Siêu đang ngồi, đạp một cái vào mông Mã Siêu còn đang run cầm cập: “Mẹ kiếp, có mặt mũi đi tìm sao anh lại không có mặt mũi nhận thế, cút ra đây cho tôi!”
Bên ngoài có người của công ty không chê việc ầm ĩ góp vui thêm, hét lớn: “Phu nhân, công ty còn có một người nữa này…”
Vợ của Mã Siêu tức giận đến mặt sầm xuống, nhấc ghế lên đập mạnh vào người Mã Siêu.
“Đúng là có bản lĩnh mà, dựa vào cái thân thể tồi tàn này của anh, còn chưa hết sức à? Chơi một lúc ba ả, sao anh không giết mình luôn đi. Không phải là cái thứ trai bao, vậy mà mẹ kiếp, lại còn muốn gạ tình à.”
...