...
Nhạc Thính Phong không nhịn được mà lại phun ra một câu nhận xét về giáo viên ra đề.
Thầy giáo phải tựa vào bảng đen. Ông cảm giác như mặt mình càng lúc càng nóng, bị chính học sinh của mình nói như vậy, quả thật là quá mất mặt rồi.
Nhạc Thính Phong trước tiên liệt kê ra hai công thức: “Đây là hai công thức do tớ tự tổng kết để áp dụng với loại đề này...”
Đề bài cuối cùng này, Nhạc Thính Phong cũng không giảng giải mất bao nhiêu thời gian, sau khi sử dụng công thức, tốc độ giải đề liền nhanh hơn rất nhiều.
Nhạc Thính Phong ở bên trên giảng giải, học sinh ở bên dưới múa bút thành văn, từng người từng người một đều tập trung tinh lực, tập trung cao độ, sợ rằng sẽ nghe sót mất điều gì đó.
Phương thức giảng bài của Nhạc Thính Phong và thầy giáo Toán học không giống nhau. Cậu tương đối tối giản hoá và hiểu rõ ý muốn của học sinh cho nên phương thức giải đề và giảng bài của cậu đều giúp học sinh dễ dàng tiếp thu hơn. Học sinh chỉ cần thành tích không quá kém thì đều có thể hiểu được.
Buông phấn viết, Nhạc Thính Phong vỗ vỗ tay để rơi hết bụi phấn trên tay, chuẩn bị đi xuống.
Lớp trưởng giơ tay hô: “Đại thần đại thần, làm ơn, cậu có thể giảng một chút về đề 2, phần điền vào chỗ trống không?”
Rất nhiều học sinh cũng gật đầu theo: “Đúng đúng, đề này bọn tớ sai rất nhiều, còn có đề thứ năm nữa, đại thần làm ơn giảng đi, làm ơn đi....”
Thấy giáo toán trừng mắt. Không phải chứ? Tất cả ông đều giảng hết rồi mà, không lẽ bọn nó chưa hiểu sao?
Chỉ còn chốc lát là tan học, Nhạc Thính Phong không có ý kiến gì, chỉ là không biết thầy giáo sẽ nghĩ thế nào. Cậu nhìn thầy.
Tuy rằng đau lòng nhưng thầy vẫn nói: “Mọi người muốn em giảng thì em cứ giảng đi. Haizzzz, đám nhóc này. Vừa rồi thầy hỏi các em còn chỗ nào không hiểu không, sao các em không nói?”
Ông không nghĩ rằng việc mình giảng học sinh không hiểu, ngược lại bọn nó lại đi yêu cầu Nhạc Thính Phong giảng một lần nữa thì có gì mà mất mặt. Thầy luôn hi vọng học sinh có thể học tập tốt môn học của mình.
Nhạc Thính Phong gật gật đầu: “Vậy nói một chút về hai đề này nhé.”
Cậu giảng thẳng vào trọng điểm, vừa nói xong câu cuối cùng, chuông tan học cũng đúng lúc vang lên. Nhạc Thính Phong thở phào nhẹ nhõm, giảng bài mệt thật. Buông phấn viết, cậu hướng về phía thầy giáo khom lưng, cúi mình vái chào, thầy giáo quả thật rất vất vả.
Thầy giáo vỗ vỗ bả vai cậu, nói với cả lớp tan học rồi rời khỏi.
Ông vừa đi, học sinh cả lớp trong nháy mắt nổ tung. Cả đám sôi nổi vây lại, một hai đều nói phải bái đại thần, khẩn cầu Nhạc Thính Phong giúp đỡ bọn họ trong những lần thi sau.
Nhạc Thính Phong không chịu nổi bọn họ, xoay người đi vào WC.
Trở lại lớp, thấy trên bàn có một loạt đồ uống, khoé miệng Nhạc Thính Phong giật giật một chút.
Nam sinh ngồi sau lưng cười hì hì nói: “Đại thần vất vả rồi, giảng bài lâu như vậy, chúng tớ thấy giọng cậu sắp khản rồi nên mới muốn mua đồ uống cho cậu.”
Nhạc Thính Phong cũng không cự tuyệt. Đều là bạn cùng lớp, không có tâm tư gì khác, chỉ là muốn cảm ơn cậu mà thôi.
Cậu lấy một lon Coca ra: “Còn lại mọi người cầm đi, tớ không uống được nhiều như vậy.”
Lộ Tu Triệt ở một bên cười nói: “Đại thần, thưởng cho em một lọ nhá.”
Nhạc Thính Phong trừng cậu ta: “Tự lấy đi.”
Thường Hiểu Ninh tiến lại, nói: “Lúc thầy giáo giảng tớ vẫn chưa hiểu kĩ lắm. Nhưng đến khi cậu giảng lại thì tớ hiểu tường tận hơn nhiều. Thính Phong, cậu quá lợi hại.”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không phải do thầy giáo giảng phức tạp. Chỉ là thầy rất chu đáo, vừa giảng vừa bổ sung thêm kiến thức nên nếu không tập trung nghe sẽ không nắm rõ hết được.”
Thường Hiểu Ninh nghiêm túc gật đầu: “Cậu quả thật là bảo bối của lớp chúng ta, về sau, dứt khoát mỗi ngày chúng tớ đều sẽ cúi đầu vái chào cậu.”
Nhạc Thính Phong: “Lượn đi!!!!”
...