...
Lời này làm cho thầy Tần và hiệu trưởng đang nói chuyện líu lo liền ngưng bặt.
Thầy Tần tức giận xoay người lại: “Cậu có ý gì hả?”
Lộ Tu Triệt đứng sau lưng Nhạc Thính Phong cười đáp: “Thầy à, ý rất rõ ràng nha, chính là người chủ nhiệm như thầy—không tốt!”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Thật không tốt.”
Thầy Tần tức tới đỏ cả mặt: “Hai cậu nhìn lại mình xem có ra dáng học sinh không hả, cha mẹ các cậu đưa các cậu tới đây là để các cậu chống đối lại thầy giáo sao?”
Nhạc Thính Phong châm biếm: “Thân là học sinh thì phải tôn trọng thầy cô rồi, nhưng mà lúc thầy cô làm sai thì học sinh không được nói ra sao, chẳng lẽ cứ tiếp tục để cho cái sai đó lan tràn ra ngoài?”
Lộ Tu Triệt bổ sung: “Hơn nữa, cha mẹ bọn em đưa bọn em tới trường để học tập tri thức, thầy giáo phụ trách truyền đạt kiến thức, nếu như thế thì bọn em phải tôn trọng rồi. Có điều nếu thầy giáo không biết tôn trọng học sinh thì chúng em sao có thể học hành được nữa?”
Nhạc Thính Phong liếc cậu một cái, giỏi lắm, thằng nhóc này nói chuyện càng ngày càng logic.
Thầy Tần tức giận muốn nói tiếp nhưng đã bị hiệu trưởng ngăn lại: “Chuyện này là thầy làm sai, chuyện học sinh không muốn làm thì tại sao lại cưỡng bách em ấy, tại sao phải bắt một học sinh gánh cái gọi là vinh dự của lớp, vinh dự của tập thể. Chẳng lẽ không phải một giáo viên chủ nhiệm mới là người phải lo mấy cái này sao?”
Tuy rằng trong lòng hiệu trưởng không muốn Nhạc Thính Phong đổi lớp, nhưng ông ta còn sợ nếu thằng bé này không vui thì sẽ chuyển trường luôn.
Vẫn có không ít trường học đang nhìn chằm chằm vào thằng bé này.
Hơn nữa, hiệu trưởng cũng cảm thấy thầy Tần kia đã làm hơi quá trong chuyện này, học sinh đã không muốn rồi mà sao cứ nhất định phải ép buộc người ta chứ?
Huống chi, lớp phó học tập là một chức vụ rất phiền toái, anh ta tìm Nhạc Thính Phong làm gì chứ, sao không để thằng bé ấy yên ổn học tập để tương lai đạt tình tích cao nhất đi?
Đúng là vẽ rắn thêm chân.
Hiệu trưởng cảm thấy sau chuyện này, bản thân ông ta phải suy nghĩ kỹ về việc có nên thay thế chủ nhiệm của lớp A hay không.
Còn cô bé lớp trưởng có bản tính giống thầy Tần như đúc do anh ta lựa chọn nữa, khó trách Nhạc Thính Phong lại ghét như thế.
Thầy Tần tuy phẫn nộ trong lòng nhưng cũng không dám đối nghịch với hiệu trưởng nên đành phải nhịn xuống.
Trong lòng ông ta không khỏi oán giận mắng: Chờ nhìn xem hai đứa chúng mày sẽ thi được thành tích ra sao. Thật sự nghĩ mình là thiên tài tuyệt thế, nghĩ năm hai và năm ba giống nhau sao?
Hiệu trưởng thấy Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt hoàn toàn không thể trở về lớp A nữa thì đành nói: “Du tiên sinh nói để em tự chọn một lớp mà em vừa lòng, em định chọn lớp nào đây? Nếu không để thầy gọi các thầy cô chủ nhiệm lớp khác tới đây, em cảm thấy người nào phù hợp với mình thì chọn nhé?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không cần đâu ạ!”
Cậu chỉ là học sinh, yêu cầu tất cả thầy cô chủ nhiệm tới để chọn thì ra cái giống gì chứ?
Hiệu trưởng lại hỏi: “Vậy em định tới lớp nào?”
Nhạc Thính Phong nói: “Lưu động thôi, mỗi lớp em vào ngồi học một tiết.”
Thực ra, Nhạc Thính Phong cũng rất coi trọng năm ba này, cậu không muốn tùy tiện chọn một lớp, lỡ như vẫn giống ông thầy Tần kia thì phải làm sao chứ?
Thầy Tần cười lạnh, ông ta chờ Nhạc Thính Phong bị xấu mặt.
Hiệu trưởng gật đầu: “Vậy… Được rồi, em thích thì cứ chọn vậy.”
Ông ta nghĩ nghĩ rồi lại hỏi Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, lỡ như… Nếu như em đi hết một vòng các lớp rồi mà vẫn không tìm được lớp thích hợp, còn không bằng lớp A, vậy em có muốn suy xét…”
Nhạc Thính Phong nhìn ông ta, nghiêm túc đáp: “Vâng, nếu không tìm được lớp thích hợp thì em sẽ suy xét chuyển trường thôi ạ!”
...