...
Sự việc của Phạm gia sau khi kết thúc, bọn họ vốn dĩ đã không còn gì trông đợi nữa, lần này tất nhiên Trần gia là người bị hại, thế nhưng dù sao truyền ra ngoài vẫn thật khó coi.
Bọn họ đều đã nghĩ, nếu thật sự không tìm được người phù hợp, vậy thì không gò ép nữa.
Nhưng Du Dực đã cho họ hi vọng.
“Chú, thím vậy cháu xin phép đi trước, hai đứa nhỏ nhà cháu vẫn còn phải đi học nữa.”
Trần gia lập tức áy náy, bởi vì chuyện của con trai họ, hại người ta không thể đưa con đi học.
“Thật ngại quá, cháu xem đều là tại nhà chú thím, hại hai đứa nhỏ phải đến trường muộn,vậy cháu... mau đưa hai đứa đến trường đi.”
“Không sao, hai đứa nhóc này còn muốn trốn học nữa cơ.”
Thanh Ti gật đầu: “Vâng, cháu và anh đều không muốn đến trường lắm, vừa may có lý do đểu trốn học đó.”
Nhạc Thính Phong tùy tiện lên tiếng.
Hai vợ chồng Trần gia nhìn hai đứa nhỏ như tiên đồng ngọc nữ, ánh mắt thiết tha, không biết đến khi nào nhà họ mới có thể có cháu trai cháu gái của mình!
Được một toán người nhà Trần gia tiễn đến cửa khách sạn, Du Dực nói: “Tôi đi đây, cuối tuần ra ngoài uống rượu nhé.”
“Được, anh Dực đi cẩn thận.”
Du Dực lại vẫy tay với ba mẹ Trần Phong, sau đó mới lái xe rời đi.
Thím hai Trần Phong đợi chiếc xe đó đi xong lập tức nhảy ra nói: “Anh cả, chị dâu, hai người có phải bị ngốc không, người chiến hữu này của Phong Tử vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường, những chuyện xấu xa của Phạm gia, nói điều tra là điều tra ra được, cảnh sát nói gọi đến là đến, anh xem đám cảnh sát đó nói chuyện với anh ta còn phải khúm na khúm núm, nhất định là một nhân vật lớn, sao anh chị không nhờ anh ta giúp điều chỉnh công việc của Phong Tử, nâng cao quân hàm gì đó.”
“Đúng đấy, đổi cho Phong Tử một công việc mới, quân hàm nâng cao cũng không phải không dùng đến, đám con gái đó sẽ ùn ùn kéo đến thôi...”
Những người khác cũng đều đang thấy tiếc, cảm thấy cả nhà Trần gia quá ngốc ngếch, yêu cầu gì cũng không có.
Trần Phong nhăn mày tức giận, người ta đã giúp cả nhà họ rồi, bọn họ dựa vào đâu mà còn đòi yêu cầu chứ?
Ông Trần sắc mặt trở nên khó coi: “Thím nói cái gì vậy? Người ta đã giúp cho nhà chúng tôi một việc lớn như vậy, nếu không có người ta thì nhà chúng tôi hiện giờ không biết bị Phạm gia làm loạn đến thành cái gì rồi? Chúng tôi không có không biết xấu hổ như thế, được voi đòi tiên, nếu như thế thật, chúng tôi chẳng phải cũng tham lam vô đáy không khác gì Phạm gia sao?”
Mẹ của Trần Phong nói thật đối với Du Dực cảm kích vô cùng, bà chỉ là một người phụ nữ bình thường, văn hóa không cao, nhưng bà biết rất rõ, không thể lấy cớ người ta giúp mình làm cái lý do đương nhiên, người ta giúp họ, là do tấm lòng người ta tốt, nếu họ không biết thỏa mãn đòi này đòi kia.
Ân tình này sớm muộn cũng có thể biến thành thù hận.
Bà nhìn con trai cười nói: “Đúng vậy, tôi đã cảm kích vô cùng rồi, còn không biết phải báo đáp thế nào, sao có thể đi xin người ta điều chuyển công việc nữa chứ? Chúng tôi không mặt dầy như vậy, hơn nữa, công việc bây giờ của Phong Tử cũng rất tốt.”
Trần Phong nghe thấy những lời của ba mẹ, trong lòng cảm thấy vui vẻ yên tâm.
Anh thật sự sợ ba mẹ sẽ nghe theo lời người họ hàng mà chạy đi tìm Du Dực xin việc.
“Ba mẹ, hiện giờ con thấy công việc của mình rất tốt.”
Ông Trần gật đầu: “Ba mẹ không cầu cái khác, chỉ cầu con được khỏe mạnh, những thứ khác đều bỏ qua.”
Sau việc này, ông bà Trần cũng thật sự nghĩ rõ ràng rồi.
...
Trên xe, Thanh Ti vui vẻ nói với Du Dực: “Ba, hôm nay ba cực kì ngầu, nhất là lúc cuối, cực kì cực kì ngầu.”
Du Dực được khen đến đầu óc mụ mị, “Con gái ba thật có mắt tinh tường!”
...