...
Đúng vậy, cuối cùng là tự đâm đầu tìm chỗ chết. Nói chung trừ chuyện học hành ra thì cuộc sống sau này cũng ko còn nhàm chán như trước nữa.
Cô giáo Tống nói với Dư Viễn Phàm: “Nào, em hãy tự giới thiệu mình với mọi người đi.”
Dư Viễn Phàm cực kỳ tự tin. Ở trường cũ, từ trước tới giờ cậu ta luôn luôn đứng đầu, được giáo viên nâng niu, các giải thưởng của trường hầu hết đều thuộc về cậu ta cả. Chỉ cần có cậu ta trong lớp thì chức vụ lớp trưởng chỉ có thể do cậu ta làm chứ không có người thứ hai.
Cho nên cậu ta mới thành tính cách cực kỳ tự tin như vậy.Dư Viễn Phàm cảm thấy cho dù mình có vào trường ngoại ngữ cũng vậy thôi, bằng vào thông minh và thành tích của cậu ta, nhất định vẫn sẽ trở nên nổi tiếng khắp trường như trước.
Cậu ta đứng trên bục giảng, đảo mắt nhìn mọi người, cũng giống như lúc trước cậu ta làm lớp trưởng vậy, tìm cho mình một đệ tử.
Khi tầm mắt Dư Viễn Phàm nhìn thấy Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt chợt sửng sốt một chút. Ánh mắt hai người này nhìn cậu ta dường như có điểm không giống với kẻ khác.
Cậu ta theo Lộ Hướng Đông chuyển trường tới đây, nhưng lại không biết rằng thư ký của hắn ta lại nghe theo lời của Lộ Tu Triệt, sắp xếp cho cậu vào cùng một lớp với Lộ Tu Triệt. Chuyện này ngay cả Lộ Hướng Đông cũng không hề hay biết.
Bây giờ Dư Viễn Phàm còn đang mải nghĩ, một lúc nữa sẽ hỏi đám bạn cùng lớp một chút, thăm dò xem Lộ Tu Triệt đang học ở lớp nào, rồi sẽ tới thám thính tình hình.
Trước ánh mắt khiêu khích của Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong, Dư Viễn Phàm chỉ cảm thấy hai người này đang ghen tị với mình. Chắc chắn bọn chúng có tính bài ngoại.
Dư Viễn Phàm đầy tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực, dõng dạc tự giới thiệu: “Xin chào các bạn, tôi tên là Dư Viễn Phàm. Dư, là chữ Dư trong “Tống nhân mân côi thủ hữu dư hương (1)”. Viễn, là chữ Viễn trong “Viễn đại tiền trình (2)”. Phàm, là chữ Phàm trong “Trực quải vân phàm tế thương hải (3)”. Mẹ đặt tên này cho tôi chính là hy vọng tương lai tôi có tiền đồ rộng lớn, thuận buồm xuôi gió. Tôi cũng vì mục tiêu này mà luôn luôn cố gắng.”
(1): Thành ngữ. Tặng người hoa hồng, trên tay còn lưu lại mùi hương. Ý chỉ làm việc tốt giúp người thì chính mình cũng được hưởng lợi.
(2): Tên tiếng Trung của tác phẩm “Great Expectations” – Tiểu thuyết thứ 13 của Charles Dickens.
(3): Câu cuối trong bài thơ “Hành lộ nan” của Lý Bạch. Nghĩa: Dong thẳng buồm mây, đi qua biển xanh.
Khóe miệng Nhạc Thính Phong nhếch lên một chút. Cái này… đây là ông anh trai tiện nghi từ trên trời rơi xuống của Lộ Tu Triệt sao? Vừa mở miệng sao đã phán một câu kiểu như không có não vậy? Cậu thấp giọng hỏi: “Đầu óc nó có vấn đề à?”
Lộ Tu Triệt thấp giọng đáp: “Chắc thế rồi.”
Màn tự giới thiệu này xem ra chỉ sợ người ta không biết cậu tinh thông văn chương, lại còn tặng người hoa hồng trên tay còn vương mùi hương nữa, ôi chao, ha ha….
Nhìn quanh đám bạn học, không đứa ít đã không nhịn được mà cười trộm.
Cô giáo Tống vừa nghĩ chắc hẳn Dư Viễn Phàm đã nói xong, lại không ngờ cậu ta chỉ ngừng lại một hơi liền tiếp tục nói: “Từ năm thứ nhất tiểu học đến giờ, năm nào tôi cũng làm lớp trưởng, năm nào cũng đều đạt danh hiệu học sinh xuất sắc, năm nào cũng đứng đầu khóa, tôi còn đảm nhiệm…”
Dư Viễn Phàm vì muốn thể hiện mình hơn hẳn các học sinh khác, nên đem tất cả những vinh quang từng đạt được trước đây kể hết ra, như hận không thể đem thành tích của mình trong nhà trẻ ra khoe nốt.
Cô giáo Tống mới bắt đầu nghe liền cảm thấy, chà, đứa học sinh này khá đấy, đạt được nhiều thành tích như vậy mà. Xem ra cuối học kỳ, trung bình của lớp này sẽ cao lắm đây.
Nhưng mà, Dư Viễn Phàm vẫn nói, vẫn nói…
Cô giáo Tống thấy chẳng mấy nữa chuông vào lớp sẽ kêu, mà Dư Viễn Phàm vẫn không có ý định dừng lại. Cô có chút sốt ruột, liền nhanh chóng thừa lúc Dư Viễn Phàm dừng lại để lấy hơi, vội nói: “Tốt lắm, các em hãy hoan nghênh bạn học mới của chúng ta. Sau này tất cả mọi người là bạn học cùng lớp, phải giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ lẫn nhau…”
“Phải rồi, Viễn Phàm, em muốn ngồi ở đâu?”
Dư Viễn Phàm bị cắt lời thì rất mất hứng, nói: “Ở trường cũ, từ trước tới giờ em đều ngồi ở giữa, bàn thứ ba.”
Mấy học sinh đang ngồi bàn ba cảm giác chẳng thể nói nên lời, bọn họ đang đàng hoàng yên lành ngồi đó, chẳng lẽ bị đuổi đi sao?
...