...
Chờ mọi người vào phòng, Trần Phong giới thiệu hai bên với nhau rồi đi tới bên cạnh Vương Thu Vũ, nói với cô: “Đừng sợ, họ tới vì quan tâm tới em thôi, xem em có cần bọn anh hỗ trợ cái gì không.”
Vương Thu Vũ không ngờ mình đã làm cả thủ trưởng của Trần Phong chú ý tới, trong lòng cô lo lắng nói sai cái gì sẽ làm Trần Phong gặp phiền phức.
Tham mưu trưởng cười đáp: “Đúng, đúng, đừng sợ. Sau này sẽ là người một nhà, cháu có cần trợ giúp gì thì cứ nói.”
Ông cố gắng làm cho bản thân mình nhìn cực kỳ hiền lành, từ ái. Bình thường khi dạy dỗ cấp dưới thì luôn nghiêm mặt, nếu mà hiền lành thì đám nhóc kia sẽ lật trời mất.
“Cháu không có gì cần trợ giúp cả, cảm ơn thủ trưởng. Cháu là giáo viên tiểu học. Hai chú cứ gọi cháu là Tiểu Vương là được ạ.”
Tham mưu trưởng vừa nghe đã thấy vừa lòng, thấy hành vi, cử chỉ của Vương Thu Vũ rất lễ phép, đúng mực. Mặc dù có một chút hướng nội nhưng mà các cô gái hướng nội đều rất tốt. Ánh mắt rất thẳng thắn, không hề né tránh, là một cô gái rất thuần tính.
Tham mưu trưởng cười đáp: “Nhìn Tiểu Vương liền biết là cô gái dịu dàng rồi. Trần Phong này, cậu cũng đừng có bắt nạt Tiểu Vương đấy, cậu mà dám làm điều gì có lỗi với Tiểu Vương thì tôi sẽ không tha cho cậu đâu.”
Trần Phong vội vàng đáp: “Cháu làm sao dám chứ, đến nghĩ cháu cũng không nghĩ mấy cái này.”
Vất vả lắm mới đợi được một cô gái tốt như thế này, làm sao anh nỡ bắt nạt cô, càng không để người khác bắt nạt cô.
Phó đoàn trưởng vỗ vai Trần Phong: “Tôi đã bảo sao hôm qua Trần Phong như lên cơn thần kinh, còn chạy tới thư viện học cả một ngày, thì ra là vì cái này. Sau này không cần lo lắng nữa nhé, Tiểu Vương à, sau này cháu dạy cho cậu ta đi.”
Vương Thu Vũ kinh ngạc nhìn Trần Phong, hôm qua anh ở thư viện suốt sao?
Trần Phong ngượng ngùng gãi đầu, chuyển sang đề tài khác: “Quân y à, anh có thể mau chóng xem bệnh cho Vương Thu Vũ không, cô ấy bị thương.”
Quân y đứng bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện, rốt cuộc cũng tới lượt anh ta rồi.
Vương Thu Vũ không bị thương nhiều lắm. Quân y ấn nhẹ tay vào phần eo và hông bị thương của cô, chắc chắn không bị thương tổn gì ở xương cốt, chỉ cần bôi thuốc cho các vết bầm tím tan đi là được.
Quân y đưa cho Trần Phong một chai thuốc nước dùng để xoa bóp ở ngoài da, có thể làm cho các vết bầm tím tan nhanh hơn.
“Tham mưu trưởng, cháu phải đưa Tiểu Thu ra ngoài mua một bộ quần áo khác, ở chỗ chúng ta toàn đàn ông nên không có quần áo nữ.” Nếu đã không sao thì Trần Phong muốn đưa Vương Thu Vũ ra ngoài mua một bộ đồ mới ngay.
Anh thật sự chỉ muốn nhanh chóng đòi lại thế giới của riêng hai người. Sao những người này đều chẳng có mắt nhìn gì hết! Sao không mau đi đi chứ?
Tham mưu trưởng gật đầu: “Ừ, vậy đi đi. Trưa nay về ăn cơm chứ?”
“Có ạ, nhất định sẽ quay lại.”
Trần Phong nói xong lại nhìn Vương Thu Vũ với vẻ dò hỏi, cô đỏ mặt gật đầu: “Sẽ về ạ!”
“Vậy đi nhanh đi, mua xong rồi quay về sớm chút. Chú sẽ bảo nhà bên làm thêm cơm.”
Tham mưu trưởng lại nói với Vương Thu Vũ với vẻ hòa ái: “Tiểu Vương à, về sau có khó khăn gì thì cứ nói với bọn chú. Tuy là vấn đề cá nhân nhưng cháu cũng coi như là người của đơn vị rồi, vấn đề cá nhân của cháu cũng chính là vấn đề của chúng ta. Cháu không giải quyết được thì để đơn vị đứng ra xử lý, đơn vị không giải quyết được thì sẽ tìm tới bên trên nữa.”
Vương Thu Vũ vội vàng nói: “Cảm ơn chú đã quan tâm, cháu thật sự không sao, nếu có chuyện gì thì cháu nhất định sẽ nói ra ạ!”
...