...
Cảnh sát giải thích nghi hoặc trong lòng cậu ta: "Chắc là cậu không nghĩ tới chuyện vì Lộ lão gia đột nhiên phải nhập viện, nhà họ Lộ một phen hốt hoảng, thế nên cái chén này không được rửa như mọi khi. Chiếc chén đó chẳng những lưu lại dấu vân tay mà còn có cả dấu vết thuốc độc. Có muốn chúng tôi đem kết quả so sánh mẫu thuốc độc còn dính trên đó với mẫu thuốc trong người Lộ lão gia sao ra một bản cho cậu đọc không?"
Sắc mặt Dư Viễn Phàm trắng bệch, thân mình không ngừng run rẩy.
Mồ hôi lạnh trên trán cậu bắt đầu túa ra, chảy dọc xuống, người ngoài nhìn vào thấy giống như cậu sắp xỉu tới nơi rồi.
Lúc đó sau khi bỏ thuốc độc cậu cũng có chút lo ngại thuốc lắng xuống đáy chén có thể không hòa tan hết, nên trước khi hai ông bà già bước vào cậu còn cầm cái chén lên lắc lắc mấy cái, vì thế dấu vân tay mới bị dính vào.
Anh cảnh sát thở dài: "Lúc trước tôi đã nói qua với cậu rồi, trước khi có kết quả xét nghiệm vân tay, nếu cậu chủ động khai ra, còn có thể giảm nhẹ hình phạt đi chút ít, nhưng mà cậu đâu có nghe."
"Tuy rằng cậu còn chưa trưởng thành, nhưng mà tội mà cậu phạm phải là tội giết người đó. Mặc dù giết người chưa thành, nhưng xét tình tiết vẫn là tội nặng, hậu quả vẫn nghiêm trọng, cho nên… Nếu cậu còn cho rằng bản thân mình có thể bình yên mà đi về, ấy là điều không có khả năng. Cậu đã qua 14 tuổi rồi. Tội phạm thiếu niên... vẫn có nơi để đến đấy."
Dư Viễn Phàm rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà òa khóc: "Tôi không biết, tôi không biết làm thế có thể giết người, tôi không biết …"
Cảnh sát không nhịn được nói: "Còn nói không biết sao, cậu cho rằng lúc này nói như thế còn có ý nghĩa nào sao? Cảnh sát phá án chỉ coi trọng chứng cứ, hiện giờ tất cả chứng cứ chính xác đều đã có rồi, cậu là kẻ đầu độc, cậu chính là hung thủ giết người chưa thành…"
"Chú cảnh sát, cháu… Cháu thật sự không biết làm thế là giết người, cháu không biết đâu… cháu nào có biết đó là độc dược đâu?" Dư Viễn Phàm vẫn lặp lại những lời này, cậu ta tưởng rằng miễn là cứ nói thế, có lẽ có thể… có thể không bị xử phạt nặng.
Cảnh sát thẳng thừng nói với cậu: "Chứng cứ vô cùng xác thực, cậu có nói gì cũng vô ích. Nếu cậu lên tòa án mà vẫn trực tiếp nói với quan tòa như vậy, không hợp tác, không tự giác… nói thật với cậu, hình phạt của cậu chỉ càng nặng thêm thôi."
Dư Viễn Phàm sợ hãi khiến cả người run run: "Không đâu… Chỉ cần cháu tự giác khai ra, cháu có cơ hội được giảm án phải không?"
Cảnh sát không vừa lòng nói: "Sao cậu không làm thế từ sớm đi? Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải không? Bây giờ cậu thành thật khai báo đi. Cậu có thể nói ra ai là người xúi cậu làm như vậy không?"
" Cháu… Cháu… là, cháu có thể nói là ai xúi dục, cháu không phải là chủ mưu, cháu chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể chủ mưu giết người được chứ, là cháu bị người ta giật dây xúi giục…" Dư Viễn Phàm càng nói càng thuận, cậu ta ý thức rõ ràng được lợi thế của mình, cậu chưa đến tuổi vị thành niên, cậu vẫn còn là đứa trẻ con…
Phạm tội nhưng không có chủ đích, chỉ cần cậu nói bản thân mình là do bị xúi giục mà làm, chắc hẳn cảnh sát sẽ tin thôi.
“Là mẹ cháu. Tất cả đều do mẹ cháu. Chính bà ấy nói chỉ cần hạ độc chết Lộ lão gia, chúng cháu có thể bước vào nhà họ Lộ. Đều là bà ấy xúi cháu làm… Buổi tối hôm đó chính bà ấy kêu cháu đến nhà họ Lộ, còn nói không ai lại đi đề phòng một đứa trẻ con, bọn họ nhất định sẽ gặp cháu, nếu… Nếu nhà họ Lộ không đồng ý cho cháu nhận thân, vậy thì cháu sẽ hạ độc… Chỉ cần hạ độc chết Lộ lão gia, một khi ông ấy đã chết thì mọi trở ngại ngăn cản bà ấy sẽ không còn nữa...”
Cảnh sát rất nhanh chóng đã đem lời khai của Dư Viễn Phàm ghi chép lại đầy đủ, hỏi cậu: “Thuốc cũng là do mẹ ngươi đưa cho sao?”
Dư Viễn Phàm gật đầu: “Đúng vậy, thuốc cũng là do bà ấy đưa cho cháu. Buổi tối hôm đó bà ấy về lúc đã khuya, cháu còn nhớ rất rõ ràng, bà ấy còn đòi rượu nhưng mà không có. Bà ấy để thuốc trong túi, là một gói bột màu trắng, bà ấy đưa cho cháu một ít, cháu không có lấy hết.”
...