Chương 1827: Tự mình sinh một đứa cũng không tồi


...

Hạ An Lan thò tay ấn ấn mặt của cậu bé: “Việc đó... chẳng phải còn chưa có hay sao? Không vội.”

Da mặt của cậu bé mềm mại đến kinh ngạc, lúc sờ lên, Hạ An Lan còn lo lắng bàn tay thô ráp của mình sẽ ấn rách da mặt của cậu bé.

Thứ nhỏ nhỏ xinh xinh trong lòng, hai con mắt sáng đến kinh ngạc, sạch sẽ trong veo không chút bụi bẩn, cũng giống như ngôi sao lương thiện nhất trên trời.

Nhìn cậu bé như vậy, trái tim Hạ An Lan từ từ tan thành nước.

Trên đời này có lẽ không có bất kì ai có thể ghét một đứa bé như thế này.

Ước mong có con của Hạ An Lan đã nguội lạnh, ngay lúc này lập tức lại trào dâng.

Nếu như… con của anh và Mi Mi có thể ra đời, tất nhiên cũng rất đáng yêu.

Thế nhưng, nghĩ đến nỗi đau khổ mà sản phụ phải chịu, trong lòng anh lại không nỡ.

Tô Ngưng Mi pha sữa cho cậu bé, đặt trong lòng bàn tay để thử độ ấm, nghe thấy lời của Hạ An Lan, vừa cười vừa nói: “Hai chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, bản thân em muốn có thêm một cô con gái nữa, nếu có thể có thì càng tốt, nhưng nếu không có vậy thì cũng không sao, dù sao nhà chúng ta đã có Thanh Ti rồi.”

Việc con cái, Tô Ngưng Mi khá thoáng, nếu đã mang thai thì bất luận là trai hay gái nhất định đều phải giữ lại, nhà họ không chê nhiều con.

Thế nhưng số mệnh đã định không có thai thứ hai, vậy cũng không sao, dù sao trong nhà cũng đã có ba đứa nhỏ rồi.

Chỉ là, không thể có một đứa con của cô và Hạ An Lan, trong lòng cô ít nhiều cũng tiếc nuối.

Đây là người đàn ông mà cô yêu nhất, cô thật sự muốn sinh cho anh một đứa con thuộc về anh.

Tiểu Ái nói: “Đó chẳng phải là việc sớm muộn à?”

Tô Ngưng Mi cười cười, tuổi của cô không còn coi là trẻ nữa, hồi đó lúc sinh Thính Phong, cơ thể bị suy nhược, mấy năm nay tuy nói là tĩnh dưỡng lại rồi nhưng dù sao cũng đã không còn là cô gái trẻ trung nữa, không dễ dàng mang thai như vậy.

Tháng trước cô có đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra, cơ thể không có bệnh gì, có thể là do duyên phận với con vẫn chưa đến!

Cô đưa tay đỡ lấy cậu bé từ trong lòng Hạ An Lan: “Nào, đưa cháu cho em, có thể uống sữa rồi.”

Lúc cậu bé uống sữa đúng là dồn hết sức lực, liều mạng hút, hút thành tiếng chùn chụt, Hạ An Lan đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy rất thú vị.

Chẳng bao lâu sữa được đã uống hết, cơn buồn ngủ của bé con lập tức đến, ngáp một cái thật dài. Tô Ngưng Mi thuần thục đung đưa một lúc, cậu bé liền chìm vào giấc ngủ.

Tô Ngưng Mi không nhịn được cúi xuống hôn nhẹ một cái lên trán cậu bé. Trước khi từ Thượng Hải về đã muốn đến thăm cậu bé đầu tiên, chỉ làm một vài bước chăm sóc da cơ bản, còn chưa trang điểm gì cả, chình vì sợ không thể hôn cậu bé.

“Thằng nhóc này khỏe quá nhỉ!”

Tiểu Ái gật đầu: “Vâng, bác sĩ nói, cơ thể thằng bé khỏe mạnh, không dễ bị bệnh.”

“Có khóc nhiều không?”

“Không, lúc mới ra khóc một lúc, đến bây giờ căn bản là không khóc, chỉ là lúc đói mới ậm ọe mấy câu, rất ngoan.”

Tô Ngưng Mi bế cậu bé không nỡ buông tay, “Vậy thì tốt, biết thương em.”

“Chị dâu, chị cứ đặt nó xuống đi, anh chị vừa về, đi cả đoạn đường nhất định đã mệt rồi, cứ ôm thằng bé thì sẽ mỏi tay mất, nếu chị muốn bế, sau này vẫn còn nhiều cơ hội mà, em còn sợ chị bế đến chán ấy.”

Tô Ngưng Mi nhẹ nhạc đung đưa cánh tay: “Nó mới chỉ là thằng bé con, chị không mệt, nhìn thấy nó chị càng không mệt.”

Hạ An Lan đứng bên cạnh nhìn, anh biết Tô Ngưng Mi thực sự thích trẻ con.

Nếu như thế, vậy… bọn họ cũng sinh một đứa, thật ra, cũng không tồi!

...