...
“Lần này Tiếng Anh đạt 23 điểm, lần trước 23 điểm, lần trước nữa 23 điểm. Nếu thật sự là như vậy, nếu thằng nhỏ Nhạc Thính Phong này làm bài nghiêm túc một lần, thì thành tích phải tương đối xuất sắc mới đúng!”
Nghĩ thêm nữa, Nhạc Thính Phong sẵn lòng giúp đỡ người khác, không ngờ còn dám đấu tranh với những thế lực xấu của xã hội, giúp đỡ bạn bè, dũng khí đó không phải người bình thường nào cũng có được. Đối với bất cứ ai, có lẽ cùng nên biểu dương điều này mới đúng!
Mặc dù Nhạc Thính Phong có rất nhiều khuyết điểm, thế nhưng, chỉ riêng điểm này thôi, rất nhiều người đã không bằng rồi. Những học sinh trong trường học, đứng trước bọn lưu manh tàn bạo ở ngoài xã hội, thì có lẽ sớm đã đều bỏ chạy rồi, ai dám xông lên.
Đúng lúc quan điểm của cô giáo Ngô về Nhạc Thính Phong thay đổi hoàn toàn, thì có một cô giáo khác vội vàng bước đến: “Cô giáo Ngô, phụ huynh của hai học sinh nữ đó tìm đến trường rồi, nói rằng con gái họ từ chiều qua đến giờ không chịu ăn cơm, cũng không chịu đi học. Nhạc Thính Phong đem lại ám ảnh tâm lý cực kỳ nghiêm trọng cho con gái họ, đòi chúng ta phải xử lý Nhạc Thính Phong, đồng thời xin lỗi con gái họ, bồi thường tổn hại về mặt tinh thần, không thì bọn họ sẽ không đi đâu hết.
Cô giáo Ngô vừa nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi ngay, vỗ rầm một cái xuống mặt bàn.
“Nực cười, bọn họ còn có lý chắc. Con gái bọn họ thích con trai nhà người ta, chỉ vì con trai nhà người ta không nhận lời, lại bảo chúng ta phải phạt Thính Phong, dựa vào cái gì chứ. Nếu như chúng ta phạt thật, thì gọi là gì? Đây là đang cổ vũ những học trò khác, các con có thể yên tâm mà yêu sớm, nếu như không nhận lời, trường học sẽ phạt các bạn ý. Nếu như thế thật, thì trường chúng ta sẽ mang tiếng như nào, còn ra thể thống gì nữa?”
Vị giáo viên đó sững sờ: “Hả?”
Cô giáo Ngô cực kỳ tức giận nói: “Về chuyện này, tôi thấy Nhạc Thính Phong đã làm rất đúng, cực kỳ có nguyên tắc, kiên quyết không yêu sớm, không rung động. Đây là một học sinh ngoan. Ngược lại hai cô bé kia, phụ huynh của hai đứa còn có mặt mũi tìm đến đây. Tự mình dạy dỗ con gái thế nào, mới tí tuổi đầu không ngoan ngoãn học hành, lại còn yêu sớm. Học sinh của tôi không sai, đẹp trai không phải lỗi của nó. Giờ tôi sẽ đi nói với bọn họ, đừng nghĩ đến chuyện học sinh của tôi phải xin lỗi bọn họ, lại còn đòi bồi thường, còn mặt mũi nào nữa chứ?”
“Không phải… tối qua chị không hề nói như vậy mà? Tại sao lại thay đổi đột ngột như vậy?”
“Tối qua là do tôi chưa suy nghĩ rõ ràng, lẽ nào cô không cảm thấy những lời tôi vừa nói là đúng sao?”
Vị giáo viên đó ngẫm nghĩ, gật đầu: “Hình như, chị nói thế nghe cũng có lý phết, mặc dù Nhạc Thính Phong nói năng khó nghe, nhưng làm rất đúng, dù sao cũng không thể bảo nó phải nhận lời chứ? Chỉ là, hai học sinh nữ đó khóc lóc không đi học, phụ huynh đến làm ầm ỹ, phải giải quyết thế nào?
Cô giáo Ngô tức giận đáp: “Hức, giải quyết thế nào, vốn là vấn đề của nhà bọn họ, còn muốn đến vòi tiền học sinh của tôi, không có cửa đâu. Con gái bọn họ không viết bản kiểm điểm, thì không cần phải đi học nữa.”
…
Trên bục giảng, thầy giáo Lịch đang cao giọng say sưa giảng bài, Nhạc Thính Phong lười nhác dựa lưng vào ghế, trong đầu đang nghĩ xem Hạ An Lan đã rời khỏi văn phòng cô giáo chưa.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện cô giáo Ngô sẽ mắng cho Hạ An Lan một trận tơi bời chẳng khác gì mắng cháu nội, tâm trạng cậu liền trở nên cực kỳ tốt.
Hức, xem từ nay về sau chú còn dám đến nữa không.
Đột nhiên, cô giáo đứng bên ngoài gọi: “Thính Phong, em ra đây một lát.”
Nhạc Thính Phong định thần lại, hức, không phải chứ, mắng Hạ An Lan xong rồi lại còn phải mắng mình?
Cậu miễn cưỡng đi ra khỏi lớp: “Cô giáo Ngô…”
Cô giáo Ngô nói: “Thính Phong, phụ huynh của hai cô bạn đó đến trường rồi, bảo em phải xin lỗi bồi thường, có điều, em đừng lo, có cô ở đây, những gì em làm đều đúng cả.”
Nhạc Thính Phong: “Hả?”
...