...
Mạnh Hoành hỏi cậu: “Lẽ nào cậu biết cắt?”
Lộ Tu Triệt đương nhiên không biết, nhưng lúc nãy cậu nói ra rồi, đành tiếp tục nói: “Tớ dĩ nhiên không biết, tuy chưa từng thử qua nhưng đã từng nhìn thấy, không có gì khó khăn cả.”
Tôn Tường Khôn nhìn Lâm Trầm, lại nhìn Lộ Tu Triệt: “Vậy... ý cậu là cậu sẽ cắt tóc cho Lâm Trầm?”
Lộ Tu Triệt nghiêng đầu cầu cứu Nhạc Thính Phong, sau đó nhìn thấy trên mặt cậu lộ ra một nụ cười, không hề có ý sẽ giúp đỡ.
Lộ Tu Triệt dứt khoát nói: “Để tớ để tớ, cắt tóc thôi mà, rất đơn giản, nhưng phải có sự đồng ý của Lâm Trầm thì tớ mới dám làm.”
Lâm Trầm không hề do dự mà gật đầu, cậu ta không quan tâm có đẹp hay không, chỉ cần không tốn tiền là được.
Lộ Tu Triệt hỏi những người khác: “Mọi người có ai đem kéo không?”
“Không có, tớ đi qua phòng khác hỏi thử xem.” Tôn Tường Khôn và Hầu Chí Tân nét mặt đầy trông mong, chạy sang phòng bên cạnh mượn kéo.
Mạnh Hoành nói: “Không tìm được tớ sẽ về nhà lấy, nhà tớ có.”
Muốn mượn kéo trong ký túc xá thật không dễ dàng gì, đặc biệt là tầng này của các cậu đa phần đều là học sinh mới lớp mười, tất cả đều mới đến, đem nhiều hành lý thế này vẫn không đủ, ai có tâm trí mang theo kéo chứ. Vì thế Mạnh Hoành đành phải chạy về nhà, nhà cậu cách trường rất gần, kế bên cạnh tòa nhà của giáo viên.
Khi Mạnh Hoành trở lại, chăn trải dưới đất đã được thu dọn xong.
“Kéo đến rồi đây!”
Cầm lấy kéo Mạnh Hoành đưa, Lộ Tu Triệt có chút căng thẳng: “Lâm Trầm, tớ sẽ cố gắng cắt cho cậu thật đẹp, nhưng mà nếu có bị méo, cậu cũng đừng trách tớ.”
Lâm Trầm gật đầu: “Ừ.”
Lộ Tu Triệt vén tay áo lên, hít thở thật sâu, cầm lược chải tóc cho Lâm Trầm trước. Tay cầm kéo run run, cuối cùng cũng bắt đầu cắt. Xẹt xẹt, kéo đầu tiên, tay run, cắt méo rồi. Tóc vụn từ từ xuất hiện đầy trên mặt đất, tóc của Lâm Trầm cũng ngày càng ngắn. Sau khi cắt xong, mọi người vây quanh Lâm Trầm, sắc mặt trầm tư.
Mạnh Hoành: “Cái này...”
Tôn Tường Khôn: “Thật sự là...”
Hầu Chí Tân: “Quá... xấu.”
Lộ Tu Triệt có chút thất vọng: “Người ta nói tóc như bị chó gặm, cuối cùng tớ cũng hiểu rồi. Lâm Trầm, xin lỗi cậu, tớ... là lần đầu cắt tóc...”
Lâm Trầm nhìn vào gương, thật sự không đẹp, nhưng mà ít nhất không cần tốn tiền, cậu ta nói: “Không sao, cảm ơn cậu.”
Nhạc Thính Phong không thể nhìn tiếp được, cậu bảo Lâm Trầm ngồi xuống, giơ tay ra: “Kéo!”
Nhạc Thính Phong chỉnh lại tóc cho Lâm Trầm trong 5 phút, ít nhất nhìn cũng bình thường hơn rồi.
Hầu Chí Tân giơ tay xoa xoa đầu Lâm Trầm, bái phục nhìn Nhạc Thính Phong: “Đại ca, cái này cậu từng tập luyện sao?”
Nhạc Thính Phong: “Không có.”
“Vậy tại sao nhìn cậu lại thành thục như vậy?”
Nhạc Thính Phong trả lời lại hai từ: “Thiên phú.”
Nhạc Thính Phong không nói với bọn họ, cậu chưa từng cắt tóc cho ai, nhưng lúc còn trong trại huấn luyện đã từng cạo tóc cho một binh sĩ bị thương.
Lâm Trầm nhìn vào bản thân trong gương, gương mặt căng thẳng, đột nhiên nhẹ nhõm đi, mặt lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi đến trường này.
Cậu nói với Nhạc Thính Phong: “Cảm ơn.”
Nhạc Thính Phong lấy khăn lau tay: “Không có gì.”
Chủ yếu là vì Lộ Tu Triệt làm hỏng đầu tóc người ta, cậu nhìn thấy thì cảm thấy rất ngứa mắt.
...