...
“Thừa dịp chúng nó khá hòa hợp khi ở trên máy bay, tối nay phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng. Loại chuyện này đàn ông như ông không hiểu đâu, cứ giao cho tôi đi.”
“Khi bà tạo cơ hội cho chúng ở chung phải cẩn thận, tuyệt đối đừng làm Mi Mi tổn thương.”
“Yên tâm đi. Tôi đã lên kế hoạch hết rồi, khẳng định sẽ không làm Mi Mi tổn thương, chỉ là sẽ làm cho nó bối rối thôi.”
Bà Tô xắn tay áo lên, vì hạnh phúc của con gái, lúc này bà không ra tay thì ai ra tay.
Tô Ngưng Mi ngồi trên xe hắt xì một tiếng thật to.
Cô kiểm tra thử cửa xe, không có gió lùa vào, sao bỗng nhiên lại cảm thấy sau lưng có luồng gió lạnh chứ?
Hạ An Lan không về nhà mà đi thẳng đến văn phòng, chuẩn bị tối nay làm thêm giờ, công việc tồn đọng trong một ngày đều đặt trên bàn làm việc, anh phải xử lý xong.
Còn có chuyện của Tăng gia anh phải xử lý ổn thỏa, không thể để cho người nào chạy thoát.
Sau khi trở về văn phòng, Hạ An Lan liên tiếp gọi mười mấy cuộc điện thoại cho Cục cảnh sát, Viện kiểm sát, Ủy ban kiểm tra kỷ luật, còn có người phụ trách quân đội của các tỉnh Tây Nam nhắc nhở bọn họ gần đây nhất định phải đề phòng cảnh giác, đặc biệt là vùng biên giới. Toàn bộ các trạm kiểm tra biên phòng phải kiểm tra nghiêm ngặt, tăng cường tuần tra đường biên giới, tuyệt đối không thể để bất kỳ kẻ nào của tập đoàn Tăng Thị có liên quan đến vụ án chạy trốn.
Anh nhờ Du Dực giúp anh thu thập địa điểm cụ thể của các công xưởng chế tạo chất độc ở các tỉnh Tây Nam của Tăng gia. Tối nay, anh ra lệnh cho quân cảnh các địa phương đồng loạt ra quân, tiêu diệt toàn bộ các công xưởng này.
Bắt toàn bộ những người của Tăng Gia có liên quan.
Thư ký ở bên cạnh nhìn thôi cũng thấy lo lắng thay cho Hạ An Lan. Thị trưởng của bọn họ vì chuyện này đã hao tốn biết bao tâm sức. Chuyện này thành công thì đúng là ích nước lợi nhà, nhân dân cả nước đều nên cảm ơn thị trưởng của bọn họ.
Sắp xếp điều động xong, truy bắt những người của tập đoàn Tăng Thị có liên quan đến vụ án, Hạ An Lan mặt mày mệt mỏi, giọng nói hơi khàn đi.
Thư ký vội vàng bưng cốc trà cho anh: “Thị trưởng, ngài cả đêm qua đều không nghỉ ngơi, cả ngày hôm nay cũng không có thời gian ngủ, chi bằng tối nay ngài nghỉ ngơi cho khỏe, bôn ba một ngày rồi.”
“Không sao, cậu pha trà cho tôi đặc một chút, cậu soạn những công văn trọng yếu ra cho tôi.”
“Vâng”. Anh vừa soạn công văn vừa nói: “Ngài còn chưa ăn cơm tối. Chi bằng người ăn cơm trước đi đã.”
Hạ An Lan lắc đầu: “Không cần, ăn cơm xong cơ thể rất dễ mệt mỏi, đói càng dễ duy trì tỉnh táo.”
Thư ký bỗng thấy kính phục Hạ An Lan. Thị trưởng của bọn họ mặc dù con người rất thâm độc, tâm địa đen tối, có lúc lại vô cùng gian xảo, nhưng anh thực sự là một thị trưởng tốt.
Hạ An Lan đến Hải Thành chưa bao lâu, trị an của Hải Thành đã thay đổi khác trước rất nhiều. Người dân toàn thành phố mỗi khi nhắc đến thị trưởng mới, không ai không giơ ngón tay cái.
Ít nhất, trong số tất cả những quan chức cậu từng gặp thì thị trưởng Hạ là một người thực lòng làm việc vì dân, quan tâm đến đời sống của nhân dân.
Người khác đều cho rằng chức thị trưởng này dễ làm. Nhưng mà cậu ở bên cạnh quan sát biết rõ nhất chức vị này vất vả ra sao.
Cậu lo Hạ An Lan không chống đỡ nổi sẽ ngã khụy.
Thư ký biết khuyên Hạ An Lan không được, quay người đi pha một ấm trà đặc mới, lại pha một cốc cà phê.
“Thị trưởng hay là người uống cốc cà phê, chưa biết chừng càng tỉnh táo hơn?”
Hạ An Lan không thích uống cà phê: “Không cần, cậu đặt trà xuống, thuận tiện đi làm giúp tôt một việc.”
“Việc gì vậy?”
“Lần này, Thanh Ti tham gia cuộc thi toán học, bất luận con bé có giành được giải hay không, tôi cũng phải tặng con bé một món quà, cậu đi...”
...