...
Lúc đó trong lòng Nhiếp Thu Sính chỉ xuất hiện hai từ!
Yêu nghiệt! Đó còn không phải là yêu nghiệt sao?
Nhiếp Thu Sính từ trước đến nay luôn cảm thấy bản thân mình là một người chính trực, đoan trang, thận trọng và luôn giữ đúng lễ độ, nhưng kể từ sau khi gặp được Du Dực, những nguyên tắc trước đây của cô đều bị phá vỡ.
Suy cho cùng, thì ngoài việc Du Dực đối xử với cô thực sự quá tốt ra, quan trọng nhất vẫn là... cô không có thể kìm chế được việc bị vẻ đẹp nam tính của Du Dực mê hoặc.
Cho dù đã sống chung với anh lâu như vậy, Nhiếp Thu Sính vẫn cảm thấy, khi đôi mắt ấy của anh nhìn cô một cách nghiêm túc đều khiến cô cảm thấy trái tim mình tăng tốc đập loạn nhịp, nếu anh dùng ánh mắt nồng nàn tình cảm nhìn cô thì cô dường như đều sắp đồng ý tất cả mọi yêu cầu của anh, chỉ cần là lúc đó anh đưa ra yêu cầu.
Có lẽ, chỉ cần anh muốn thì trên đời này không có bất cứ người phụ nữ nào có thể chống cự được sự hấp dẫn của anh.
Nhiếp Thu Sính có chút vui mừng, người đàn ông này ở trước mặt cô và Thanh Ti đều dịu dàng, ấm áp chu đáo nhưng đối với những người khác lại luôn lạnh lùng giữ khoảng cách, nếu không như vậy,cô cũng không thể yên tâm mà đi cùng anh thế này.
Bởi vì nếu nghiêm túc mà nói, hiểu biết của cô về anh, chỉ vỏn vẹn là con người anh, nhưng bối cảnh của anh, là người ở đâu, bố mẹ làm gì, công việc ra sao, trong nhà có những người như thế nào, tất cả những điều này cô đều không biết gì cả.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Thu Sính thật sự cảm thấy, bản thân thật quá to gan, quá liều lĩnh!
Nhìn vào đôi mắt ấy, Nhiếp Thu Sính ngược
lại đã quên mất, hai từ “bà xã.
Du Dực lắc lắc tay của cô: “Em đang nghĩ gì vậy, sao lại như người mất hồn thế?”
“Em đang nghĩ về... tương lai sau này.”
Du Dực khẽ cong môi lên: “Tương lai sau này của em, anh sẽ là người cho em”
Nhìn vào anh, Nhiếp Thu Sính bỗng cười tuoi.
Cũng đúng, nếu đã lựa chọn tin tưởng anh, vậy thì sau này đều sẽ đi cùng anh, chỉ cần anh anh không bỏ cuộc thì cô cũng không có lý do gì để buông tay.
Dù sao đi nữa, trên người cô cũng không có gì đáng để anh có thể lừa gạt cô cả.
Trạm xe lửa quá đông người, hơn nữa là nơi mà trẻ em rất dễ bị thất lạc, những tên buôn người, kẻ trộm cắp cũng sẽ trà trộn trong đám đông đang chen chúc nhau, Thanh Ti lại rất xinh đẹp, đáng yêu, Du Dực đã quan sát liên tiếp mấy người, ánh mắt rất kì lạ nhìn chằm chằm Thanh Ti, anh dứt khoát một tay bế Thanh Ti, tay còn lại nắm chặt tay của Nhiếp Thu Sính.
Anh thấp giọng dặn dò Nhiếp Thu Sính: “Đông người rất dễ đi lạc, theo sát anh, đừng buông tay”
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Vâng!”
Quả thực đây là lần đầu tiên cô đến một nơi đông người như thế này, trạm xe lửa rất rộng lớn, nhưng số lượng người lại nhiều vô cùng, nhiều người như vậy cho nên không khí đều có phần không được sạch sẽ, dường như nhiệt độ trong này còn nóng hơn so với bên ngoài trời.
Có điều cũng may, người đàn ông được Du Dực sắp xếp đưa bọn họ đến phòng chờ khách VIP, vừa bước vào trong phòng, âm thanh ồn ào đó lập tức bị chặn lại bên ngoài.
Nhiếp Thu Sính thở phào một hơi, cảm giác toàn thân có thể thả lỏng được rồi, đến hô hấp dường như cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều so Với ngoài kia.
Cô thở nhẹ nhàng một hơi giảm bớt nỗi căng thẳng ban nãy: “Thật không ngờ trạm xe lửa Lạc Thành lại đông người như thế?”
Du Dực đặt Thanh Ti ngồi lên chiếc ghế dài cũng bảo Nhiếp Thu Sính ngồi xuống rồi vặn nắp chai nước đưa cho cô: “Nào, hai mẹ con uống ngụm nước trước đi, bây giờ vẫn chưa tính là nhiều, đợi đến trước với sau tết, người sẽ nhiều đến nỗi không có cả chỗ mà đứng.”
Trán Nhiếp Thu Sính lấm tấm mồ hôi, hai má bị nóng đến đỏ bừng, trái lại càng xinh đẹp hơn, Du Dực nhìn thấy vậy trong lòng lại càng cảm thấy ngứa ngáy.
Có điều, không chờ anh nghĩ quá nhiều, người đàn ông đưa bọn họ vào đây đứng trước mặt Du Dực nói: “Đợi một lát nữa người của trạm xe sẽ mang hành lý của mọi người lên xe, chúng tôi xin phép đi trước”
Du Dực gật đầu: “Được, vất vả rồi, tạm biệt”
“Đều là việc nên làm, tạm biệt, chúc mọi người lên đường thuận buồm xuôi gió.”
...