...
Lộ Tu Triệt lại hỏi: “Lâm Trầm, cậu có à?”
Lâm Trầm kéo kéo quần áo trên người để lộ ra lớp vải lót của cả túi áo lẫn túi quần: “Tớ đương nhiên càng không có, cậu nhìn lại tớ đi, trên người tớ có chỗ nào giống người có tiền?”
Lâm Trầm lại bồi thêm một câu: “Hơn nữa, cậu từng lúc nào thấy tớ có tiền thế?”
Lộ Tu Triệt nhìn hai tên bạn mình theo kiểu các-cậu-bị-điện-rồi: “Vậy sao hai cậu dám tới khách sạn?”
Nhạc Thính Phong: “Tới khách sạn nhà cậu chứ đi đầu nữa”
Trên mặt Nhạc Thính Phong còn vương mấy vết bẩn nên ngoài dáng người cao gây ra thì thật sự không nhìn ra vẻ đẹp trai phong độ ngày thường.
Lâm Trầm mỉm cười, “Đúng vậy, tới khách sạn nhà cậu đó! Cậu chắc sẽ không thu phí của bọn tớ đâu nhỉ?”
Khóe miệng Lộ Tu Triệt co giật, sửng sốt trong chốc lát, thấy hai cậu bạn đã đi xa, cậu lập tức đuổi theo hô to: “Cmn chứ, không, tớ không đi đâu! Tớ tuyệt đối sẽ không để người làm của nhà tớ nhìn thấy bộ dạng chật vật này của tớ được! Các cậu phải để lại mặt mũi cho tớ chứ?”
Nhưng hai người kia không để ý đến cậu nữa.
Lộ Tu Triệt đuổi theo nói: “Đừng mà, không đi được đâu! Đừng đi mà! Đừng để người làm nhà tớ sau này mỗi lần thấy tớ là lại nhớ đến bộ dạng bẩn thỉu này của tớ mà!”
Nhạc Thính Phong dừng lại, hỏi: “Vậy cậu có tiền không?”
Lộ Tu Triệt lắc đầu: “Tớ không có”
“Đúng vậy, cả ba người không ai có tiền cả, vậy nên tốt nhất vẫn là tới khách sạn nhà cậu đi”
“Đừng như vậy mà, tốt xấu gì cũng để ý đến cảm xúc của tổ chứ. Từ nhỏ đến lớn lúc nào tớ cũng đẹp trai phong độ ngời ngời trước mặt họ rồi, tớ...”
Lâm Trầm liếc cậu ta một cái: “Đã như vậy rồi mà còn không chịu lôi quỹ đen cậu đang giấu ra à?”
Vẻ mặt Lộ Tu Triệt đầy phòng bị, lui về phía sau vài bước: “Tớ làm gì có quỹ đen!”
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đừng nghĩ tớ không biết rằng viên đạn trong vòng cổ của cậu có giấu tờ 100 đồng”
Lộ Tu Triệt khóc không ra nước mắt: “Các cậu... các cậu điện hết rồi. Tiền này của tớ mà các cậu cũng tính lấy để tiêu. Từ 100 đồng này tớ khổ sở lắm mới kiếm được đó, tớ không định tiêu đâu, tớ muốn giữ lại làm kỉ niệm...”
Tờ 100 đồng này là tiền mà Lộ Tu Triệt kiếm được trong lúc làm nhiệm vụ đợt vừa rồi, tiền này kiếm nào có dễ dàng. Trước đó cậu đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể tiêu số tiền này.
Nhạc Thính Phong nói: “Có quý giá đến mấy cũng chỉ là 100 đồng thôi, về tớ cho cậu 200”
Lộ Tu Triệt nghiến răng, ông thèm vào 200 đồng của cậu chắc!
Nhạc Thính Phong nói tiếp: “Giờ cậu có hai lựa chọn, hoặc là chúng ta tới khách sạn nhà cậu, cậu không đi cũng được, khi tới chúng tớ sẽ nói thẳng ra rằng chúng tớ là bạn học của Lộ Tu Triệt, như thế sẽ không ảnh hưởng tới hình tượng của cậu trong mắt nhân viên của khách sạn”
Lâm Trầm bổ sung: “Thứ hai là... cậu lấy 100 đồng đang cất giấu kia ra, chúng ta tớ nhà nghỉ nào gần đây tắm rửa sạch sẽ rồi đi”
Lộ Tu Triệt bày ra vẻ mặt tội nghiệp hỏi lại hai cậu bạn: “Có thể có cách nào khác hai cách trên không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu, Lâm Trầm cũng lắc đầu.
Lộ Tu Triệt khóc không ra nước mắt: “Tớ... tớ... Hai cậu bắt nạt tớ!”
Nhạc Thính Phong vỗ vai Lộ Tu Triệt: “Ai bảo cậu là thổ hào duy nhất trong ba chúng ta kia chứ, chỉ 100 đồng thôi mà, thần bất do kỉ, không giúp cậu tìm thấy tiền của cậu ở chỗ nào khác nữa, hai bọn tớ cũng áy náy lắm”
Vẻ mặt Lộ Tu Triệt khổ sở, tớ là thần bất do kỉ rồi, còn hai cậu không moi được tiền chỗ nào nữa trên người tớ thì có cái khỉ gì mà áy náy?
Nhạc Thính Phong nói: “Nghĩ nhanh lên đi, tớ còn muốn nhanh về nhà gặp Thanh Ti.”
Lộ Tu Triệt hít sâu, nhủ thầm, mình không giận, mình không hề tức giận...
Nhưng mà, mình vẫn tức giận quá!
...