...
Dù sao thì cô giáo đã biết rằng sự thân thiện hòa nhã mà tay Hạ An Lan thể hiện ra bên ngoài đều là giả tạo, trên thực tế, con người này giết người không thấy máu, tâm địa tối tăm, sâu không thấy đáy.
Cô giáo Ngô hơi ấp úng nói: “Được… được, có việc tôi sẽ… gọi điện thoại cho anh.”
“Cô giáo Ngô tạm biệt”
“Tạm biệt”
Cô nhìn theo Hạ An Lan rời đi, đợi anh ta đi khuất rồi, cuối cùng cô giáo Ngô mới thở phào nhẹ nhõm, ai dà, mẹ ơi, quá khủng khiếp!
Nếu như không phải cô tận mắt chứng kiến sự việc diễn ra như thế nào, thì cơ bản cô sẽ không tin được rằng, Hạ An Lan chỉ dựa vào hai ba cậu nói mà đã xử lý bốn người đó. Không cần gì cả, vài câu nói, đã khiến cho bọn họ chém giết lẫn nhau, chẳng khác gì bị điều khiển vậy, quá đáng sợ!
Càng kinh hãi hơn là, sau khi làm những chuyện đó xong, Hạ An Lan vẫn ra vẻ như chẳng liên quan gì đến tôi hết.
Hơn nữa, nhìn điệu bộ của anh ta, nghe anh ta nói, sẽ khiến người ta cảm thấy, hình như anh ta thật sự là một người vô tội.
Cô giáo Ngô cảm thấy tên Hạ An Lan này giống như một người phép thuật đầy mình, toàn thân đều toát lên một tà khí không biết diễn đạt thế nào! Có thể điều khiển nhân tâm!
Sau khi Hạ An Lan rời đi rồi, sở trưởng Lý ở lại hiện trường chỉ đạo vài câu, rồi cũng rời đi, chỉ còn lại một vài cảnh sát lần lượt ghi khẩu cung của các thầy cô giáo có mặt lúc đó, sau đó cũng rời đi.
Sau khi tất cả mọi người đều rời đi, chỉ còn lại một vài thầy cô giáo, đối diện với cảnh tượng máu me be bét trước mắt, bọn họ đều phát hoảng.
“Cô giáo Ngô... bây giờ cô bảo phải làm sao?”
Trong không khí vẫn nồng nặc mùi máu tanh, rất khó ngửi, cô giáo Ngô thở dài: “Mau chóng đem nước vào dội đi chứ sao, dọa người quá!”
“Nhưng đây được coi là hiện trường xảy ra vụ án, bây giờ chúng ta dội rửa đi rồi, cảnh sát quay lại điều tra thì làm sao?”
Cô giáo Ngô liếc nhìn anh ta: “Cậu thấy còn quay lại nữa sao?”
Thái độ của sở trưởng Lý với Hạ An Lan đã nói lên tất cả, chuyện này sẽ không điều tra tiếp nữa.
Mặc dù bốn người đó thương tích nghiêm trọng, nhưng, cũng đáng đời bọn họ.
Nếu như họ không tham lam, không đi đòi số tiền vốn không thuộc về họ, thì cũng không đến nỗi như vậy!
Cô giáo Ngô thở dài thườn thượt, hôm nay cô đã được chứng kiến…
Từ nay về sau đối với Nhạc Thính Phong, cô vẫn phải mềm mỏng mới được, nếu chẳng may bị tay cha dượng của thằng bé để mắt đến, thì có lẽ sẽ bị hắn xử lý khi còn chưa hay biết gì cả!
Chỉ nghĩ thôi, cũng đã thấy quá đáng sợ!
….
Hạ An Lan lái xe rời khỏi trường học, nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa là đến giờ tan học, những người ở phòng giáo dục và đào tạo tốn quá nhiều thời gian.
Anh nghĩ, hay là chưa về vội, đứng đây đợi Thính Phong tan học rồi cùng về.
20 phút trôi qua, chuông báo tan học vang lên.
Không lâu sau, học sinh lục đục ra về.
Lại đợi thêm 10 phút nữa mới nhìn thấy Nhạc Thính Phong khoác cặp sách bước ra từ cổng chính, Hạ An Lan đợi cậu đi đến gần, mới bấm còi, hạ cửa kính xe xuống.
Nhạc Thính Phong quay đầu lại nhìn thấy Hạ An Lan, nhìn xung quanh, rồi đi lại đó.
Sau khi lên xe, cậu hỏi: “Sao chú vẫn còn chưa về?”
Hạ An Lan nói: “Đợi cháu tan học chứ sao, con trai cha học hành vất vả, người làm cha dượng như chú phải nghĩ cho nó chứ.”
Nhạc Thính Phong trợn ngược mắt lên: “Hehe, chú muốn để mẹ cháu nhìn thấy chú thế này, cảm thấy chú tốt với cháu, vừa đưa vừa đón, sẽ càng thích chú hơn?”
Hạ An Lan khởi động xe, cười nói: “Híc… không tồi nhỉ, cái này mà cũng nghĩ ra được, cháu cũng hiểu ra phết. Cháu bảo mẹ cháu nhìn thấy chú tốt với cháu thế này, còn không muốn cưới chú ngay lập tức sao?”
...