...
Một tiếng rắc giòn tan vang lên, Lộ Tu Triệt như nghe thấy tiếng tâm can mình vỡ vụn.
Cậu trợn trừng mắt nhìn Nhạc Thính Phong, nuốt ực chiếc đầu thỏ vào trong bụng.
Con ngươi mắt của Lộ Tu Triệt như sắp rơi ra đến nơi. Cậu chỉ tay vào Nhạc Thính Phong, phận nỗ hét lớn: “Nhạc Thính Phong!”
Những cô cậu học trò khác đi ngang qua cũng dồn mắt nhìn về phía họ, không biết giữa hai người đang xảy ra chuyện gì.
Lộ Tu Triệt tức đến quặn thắt ruột gan, cậu đưa tay ra: “Cậu trả lại cho tớ, trả kẹo mút lại cho tớ.”
Chiếc kẹo mút trong tay Nhạc Thính Phong chỉ còn lại một hình con thỏ không nguyên vẹn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lộ Tu Triệt, rồi ăn nốt chỗ còn lại.
Lộ Tu Triệt tức đến phát khóc: “Cậu, cậu… thật là quá đáng… cậu dựa vào đâu mà ăn cây kẹo tớ dành tặng Thanh Ti?”
“Trả cho cậu.” Nhạc Thính Phong đưa chiếc que còn lại trong tay cho Lộ Tu Triệt.
Rồi mồm nhai nhóp nhép, cậu cười nói: “Không phải cậu bảo tớ xem xem Thanh Ti có thích không hay sao? Thế thì nhất định tớ phải ăn thử xem mùi vị thế nào, có ngon không, mới biết Thanh Ti có thích hay không.”
Lộ Tu Triệt nắm chặt lấy cái que còn sót lại, tức đỏ bừng cả mặt: “Nhạc Thính Phong, không ngờ cậu là một người như vậy. Cậu có biết tớ đã vất vả vẽ ra, rồi đưa cho chị giúp việc làm mãi mới xong, không ngờ lại bị cậu ăn mất, cái này là để cậu ăn chắc? Là để cho cậu ăn chắc?”
Nhạc Thính Phong nhún vai: “Cho dù cậu đưa cây kẹo này cho Thanh Ti, con bé cũng sẽ đưa cho tớ ăn, cậu có tin không? Dù sao trước sau gì cũng vào miệng tớ, thì không bằng vào miệng tớ luôn cho rồi, đỡ phải đi nhiều vòng đúng không?”
Lộ Tu Triệt nghiến răng nói: “ Cậu… thật là mặt dày vô liêm sỉ…”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Được, không tồi, biết dùng thành ngữ rồi đó, có tiến bộ.”
Cậu đi vòng qua người Lộ Tu Triệt, ung dung bước lên phía trước.
Lộ Tu Triệt chạy theo chặn đường cậu: “Cậu phải đền cho tớ, trả lại cây kẹo mút tớ dành tặng cho Thanh Ti.”
Nhạc Thính Phong liếc nhìn tay cậu bạn, nhếch mép: “Đền gì mà đền, Thanh Ti là em gái tớ, thứ cậu tặng cho em gái tớ, đương nhiên là phải qua tay tớ trước. Ai biết được thứ cậu đưa cho em tớ ăn vào có đau bụng không. Tớ lo cho em gái mình, nên tất nhiên phải nếm thử trước.”
Lộ Tu Triệt trợn trừng mắt, “Cậu… cậu…”
“Được rồi, chẳng phải chỉ là một cây kẹo mút thôi sao? Có đến mức phải tức giận thế không? Sắp đến giờ vào học rồi, đi nhanh lên.”
Cuối cùng cũng xử lý được Lộ Tu Triệt, nhìn điệu bộ tức tối đến phát khóc của cậu bạn, Nhạc Thính Phong phần nào thấy nhẹ nhõm.
Lộ Tu Triệt nắm chặt bàn tay lại, cái gì mà chỉ mỗi một cái kẹo mút, đó là tác phẩm cậu tự tay tham gia vào quá trình làm, bận bịu trong bếp đến tận khuya.
Cậu đã làm rất nhiều kẹo mút thỏ trắng, chỉ có cái này xem ra đẹp nhất, thế nên mới mang đến.
Nhưng không ngờ rằng, vừa mới đem ra đã bị Nhạc Thính Phong cướp mất, vốn dĩ cậu còn đang muốn khoe khoang.
Lộ Tu Triệt tức muốn phụt máu, hối hận quá, đáng nhẽ ra cậu không nên tin tưởng Nhạc Thính Phong, tên khốn đó.
Cậu phủi cặp sách, khịt mũi, may mà, vẫn chưa lấy hết các thứ ra, không thì chắc đã bị Nhạc Thính Phong vùi dập hết rồi.
Lộ Tu Triệt nghiến răng nghiến lợi đuổi theo sau, đuổi kịp Nhạc Thính Phong.
“Ý cậu là bất kể tớ tặng cái gì, cậu cũng đều phải giúp Thanh Ti thử trước.”
Nhạc Thính Phong gật đầu cho qua: “Ừ!”
Trong lòng Lộ Tu Triệt thầm cười gian xảo, Nhạc Thính Phong, cậu cứ đợi thiếu gia đây, tớ không tin là cứ bị cậu chèn ép mãi.
…
Sắp tan học rồi, Lộ Tu Triệt cũng giống như Nhạc Thính Phong, vội vàng thu xếp sách vở, chuông vừa reo lên, liền phóng thật nhanh ra cửa.
...