...
Thầy thể dục nhìn thấy gương mặt đó của Nhạc Thính Phong, trong lòng không nhịn được tức giận, nhưng, lại không dám nói cái khác nữa, xua xua tay chỉ nói: “Đã vào lớp rồi, em mau về đi.”
Nhạc Thính Phong không đếm xỉa tới ông ấy, vẫn đung đưa nhàn nhã vào lớp C. Cậu hiếm khi tới muộn, nhưng cứ coi như tới muộn rồi, cũng không ai có thể nói gì cậu, ai bảo người ta là học bá, thành tích tốt đó mới là đạo lý cứng.
Tiết đầu tiên buổi sáng là Tiếng Anh, đã bắt đầu giảng rồi, nhìn thấy Nhạc Thính Phong vẫy tay xin vào, thầy giáo không hềtức giậnvì cậu đến muộn.
Tính khí của thầy Tiếng Anh luôn không tốt lắm, nếu là học sinh khác, dám tới muộn, ít nhất cũng phải đứng ngoài mười phút, nếu là khi tâm trạng ông không tốt, phải đứng cả một tiết. Nhưng, những khi đối diện với Nhạc Thính Phong, đều ngoại lệ, suy cho cùng ông thật sự không nỡ để học bá mỗi lần thi Tiếng Anh đều mười điểm đứng bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống, Nhạc Thính Phong lấy sách ra, Lộ Tu Triệt thấp giọng hỏi: “Hôm nay sao tới muộn vậy?”
“Đưa Thanh Ti tới lớp, mới tới đây.”
“Chả trách… chương 18 …”
Nhạc Thính Phong gật đầu lật sách giáo khoa ra, nội dung tiết này cậu đã học trước rồi, không có gì khó, chỉ có mấy từ đơn hơi phức tạp một chút.
Một lát sau Lộ Tu Triệt lấy ra cuốn sổ viết một dòng chữ: Hôm nay thằng nhãi đó không lên lớp. Cậu đẩy tới trước mặt Nhạc Thính Phong, bảo cậu xem.
Nhạc Thính Phong trực tiếp đẩy về không đếm xỉa, cậu lại không phải mắt mù, vừa vào cửa đã nhìn thấy, dãy hai từ dưới lên bỏ trống. Lộ Tu Triệt không nản lòng, lại viết cho cậu một câu: Cậu nói, có phải nó bị đả kích không ngóc dậy nổi, không tới trường nữa không?
Nhạc Thính Phong cầm bút lên viết xuống: Cậu tốt nhất cầu mong cậu ta như vậy. Nếu chút trắc trở này, cũng có thể đả kích Dư Viễn Phàm không ngóc dậy nổi, không tới trường nữa, đúng là quá đơn giản rồi. Nhưng nếu đã xảy ra chuyện này, cậu ta vẫn tới trường, vậy con người này, chứng minh không dễ đối phó. Suy cho cùng ở tuổi này, có thể học được nhẫn nhục chịu đựng, có chút không dễ dàng.
Lộ Tu Triệt lại viết: Tối qua, mẹ cậu ta chạy tới cửa nhà chúng tôi, nói Dư Viễn Phàm xảy ra chuyện, xin nhà tớ tới giúp bà ta, bị ông nội tớ đuổi đi rồi.
Nhạc Thính Phong vừa nghe giảng, vừa viết: Nên phái tới người xem xem, xem cậu ra rốt cuộc thế nào.
Lộ Tu Triệt gật đầu: Đúng thế, tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng ông nội tớ đã đuổi thẳng người đi rồi.
Một tiết học Tiếng Anh, hai người viết mấy trang liền, cho tới khi hết tiết.
Hai người cùng tới nhà vệ sinh, Lộ Tu Triệt nói: “Tớ nghe nói, nhà trường đã có kế hoạch xử phạt Dư Viễn Phàm rồi, đợi thứ hai tuần sau, trong đại hội toàn trường, sẽ tuyên bố kết quả xử phạt.”
Nhạc Thính Phong cười cười, xử phạt này, thật sự là vô cùng mất mặt, hơn nữa sẽ ghi vào trong hồ sơ của cậu ta. Hai người đi trên đường, nghe thấy không ít học sinh, đang thảo luận việc của Dư Viễn Phàm, họ đều hy vọng, nhà trường sẽ đuổi cậu ta, rất nhiều nam sinh đều nói, thằng ranh này mất mặt nam sinh.
Nhạc Thính Phong nói: “Cứ coi như cậu ta thật sự dám tới trường, trong một khoảng thời gian rất dài, cũng sẽ trở thành đề tài bàn tán của mọi người. Đợi đấy đi, chỉ cần cậu ta tới, vậy cái cậu ta phải đối mặt, sẽ là cục diện càng đáng sợ hơn chiều hôm qua, hơn nữa sẽ trở thành tình trạng thường xuyên.”
Một người thành niên, nếu đối diện với việc muôn người chỉ trích, chưa chắc đã có thể chịu được, huống hồ là một đứa trẻ. Mưa tí ta tí tách, kéo dài cả một buổi sáng, tới tận khi tan học buổi sáng, Dư Viễn Phàm cũng chưa xuất hiện.
Chuông tan học vang lên, Nhạc Thính Phong liền cùng xông ra ngoài với Lộ Tu Triệt.
...