Chương 1364: Diễn xuất khổ nhục kế


...

Vừa nói được hai chữ thì... chát một tiếng vang giòn, má trái hắn ta bị tát một cái.

Đầu của ba Mạnh Văn Triết lệch hẳn sang một bên, nửa khuôn mặt đều tê dại, lỗ tai cũng ù đặc lại.

Một lúc lâu sau, hắn cũng chưa kịp phản ứng lại. Từ nhỏ tới giờ hắn cũng mới chỉ bị đánh có vài lần, sau khi lớn lên cũng chưa từng bị đánh, mấy năm nay đều là hắn ta đánh người khác, làm gì có ai dám đánh hắn chứ.

Hắn quay đầu lại, nói: “Ba... Người...”

Mới vừa nói được hai từ, hắn lại ăn thêm một bạt tai, ba hắn thở hồng hộc: “Nghịch tử, mau quỳ xuống cho ta.”

Ba Mạnh Văn Triết vuốt mặt, ba hắn ra tay thật mạnh, đây là sức lực của người già sao, khiến trên mặt hắn nóng như thiêu đốt vậy: “Ba, sao người lại đánh con?”

Ba hắn tức giận đến muốn hộc máu, nó nghĩ là ông ta muốn đánh nó sao. Thời khắc sinh tử như hiện giờ, nếu chỉ dùng mấy cái tát mà có thể đổi lấy bình yên cho toàn bộ Mạnh gia bọn họ thì ông ta sẵn sàng đánh cho thằng con này đến tàn phế luôn.

Bằng không, đứa trẻ kia sẽ nói mọi chuyện cho Hạ An Lan biết mất.

Kỳ thật, Hạ lão gia không phải là đáng sợ nhất, mà người đáng sợ nhất ở đây chính là Hạ An Lan, những người trong vòng luẩn quẩn của họ, ai mà không biết Hạ An Lan đáng sợ thế nào.

Anh ta có thể bước tới bước này trong khi tuổi còn trẻ như vậy cũng không phải hoàn toàn dựa vào ba mình mà bởi anh ta thật sự thủ đoạn, tâm kế cũng thật sự độc ác, đó là người mà không ai có thể chọc vào được.

Giai đoạn trước, khi anh ra tay thu thập Tằng gia, nếu không phải trước đó hắn chủ động đoạn tuyệt quan hệ với Tằng gia rồi chủ động tố giác bọn họ thì lần sóng gió đó, bọn họ chắc hẳn là tránh không thoát.

Ông nội Mạnh Văn Triết tức giận, cắn răng nói: “Mày quỳ xuống cho tao... Gọi ba cái gì chứ, quỳ xuống...”

Dù có không đành lòng đến đâu, nhưng nếu muốn vượt qua một kiếp trước mắt, ông ta vẫn phải làm thế với thằng con trai ngu ngốc này.

Vì thế, hắn vô cùng không tình nguyện mà quỳ gối.

Ông nội Mạnh Văn Triết vươn tay: “Mang gậy đến đây cho ta.”

Một người đứng gần đó đưa mộc côn trong tay cho ông, nhưng ông ta không nhận: “Mang gậy sắt ra đây!”

Con trai ông ta trong lòng bất an, lấy gậy sắt làm gì???

Chỉ thấy ba mình tiếp lấy gậy sắt rồi không nói hai lời giương tay lên nện vào lưng hắn, thiếu chút nút khiến hắn ngã nhào lên nền tuyết, ông già hắn xuống tay không nương tình chút nào cả.

Mẹ Mạnh Văn Triết thấy cảnh ấy thì vội hô lên: “Ba, người làm gì vậy, đây là con trai của người đó, người muốn đánh chết anh ấy sao?”

“Tất cả câm miệng cho ta. Thường ngày ta không quản nghiêm các ngươi, khiến cho một đám các ngươi dưỡng thành thói hư tật xấu như ngày hôm nay. Hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ lại thằng nhóc xấu xa này, không ai được ngăn cản ta cả.” Vẻ mặt của ông nội Mạnh Văn Triết vô cùng phẫn nộ, lời nói cũng vô cùng khí thế.

Con trai ông ta ngã nhào trên nền rất kêu rên không ngừng, lúc nãy khi hắn ngã trên mặt đất, mũi bị đập mạnh nên vô cùng đau đớn, miệng hắn lúc ấy cũng mở ra nên ngậm vào một mồm đầy tuyết.

“Ba... Đừng đánh, đừng đánh nữa... Đau chết con mất...”

Dứt lời, trên lưng lại trúng thêm một đòn, đau đớn khiến hắn thét lên chói tai.

“Mày câm miệng lại cho ta. Ngày thường ta dạy dỗ mày thế nào, vậy mà mày suốt ngày làm việc không đàng hoàng, chỉ biết gây rắc rối cho ta...” Ông nội Mạnh Văn Triết biết hôm nay mình nhất định không thể nương tay. Lão lãnh đạo này của ông trước kia từng nói, biết sai mà sửa là tốt nhất, chỉ cần không phải là sai lầm mang tính nguyên tắc mà là một vài sai lầm nho nhỏ thì ông đều có thể khoan dung bỏ qua.

Vừa rồi khi gặp lão lãnh đạo, ông ta đã biểu hiện sai lầm rồi, lần này tuyệt đối không thể tiếp tục sai lầm nữa.

Nhất định phải chiếm được tiên cơ, không để đối phương mở miệng được, nếu để ông ta giáo huấn con trai mình thì chậm mất rồi.

...