...
Hạ Như Sương không ngờ rằng họ đột nhiên trả phòng, ả tức giận nghiến răng, hai người này làm gì vậy chứ, cố ý chống đối tôi sao?
Ả lại hỏi: "Vậy cô có biết họ đi đâu rồi không?"
"Chuyện này chúng tôi không biết."
Ông Hạ đứng phía sau nghe tin thì sắc mặt liền biến: "Tiểu Ái bọn nó trả phòng rồi? Vậy chúng ta đi đâu tìm đây?"
"Cô chú hai người đừng vội, con đã tìm thấy em ấy rồi, hai người cứ yên tâm." Hạ Như Sương nhớ đến Du Dực, nhưng ả không có số điện thoại của Du Dực, nên ả nhanh chóng gọi về nhà.
Bà già nhà họ Du biết số điện thoại của Du Dực, ả đành phải tìm bà ấy hỏi xin số điện thoại của Du Dực.
Hạ Như Sương để hai vợ chồng ông bà Hạ nghỉ ngơi ở phòng khác rồi sang một bên gọi điện thoại.
"Alo, là con…"
Du phu nhân vừa nghe máy chưa kịp nói gì đã mắng Hạ Như Sương một trận, vì tối qua ả không về, bà ấy tưởng Hạ Như Sương lại lẻn ra ngoài vụng trộm với người đàn ông khác rồi.
Hạ Như Sương thấp giọng nói: "Bây giờ con không có thời gian cãi nhau với mẹ, mẹ cho con số điện thoại của Du Dực ngay đi, con có việc quan trọng muốn tìm Du Dực…"
Nhưng ả không ngờ rằng bà Du tiếp tục mắng: "Hừm, giờ cô lại muốn dụ dỗ con trai nhỏ của tôi à, cô đừng nằm mơ giữa ban ngày, cô cũng chẳng xem lại bộ mặt dày của mình, cô còn hơn cả con tiểu yêu tinh Nhiếp Thu Sính nữa, con trai tôi nếu để ý đến cô mới là chuyện lạ đó."
Hạ Như Sương tức giận hô hấp nặng nhọc, cảm thấy càng chóng mặt hơn.
Ả nghiến răng "Bà im miệng, bà già này, tôi nói cho bà biết, ông bà nhà họ Hạ đến rồi, bây giờ tôi đang đi cùng họ, bà đừng tự tìm thêm phiền phức, là họ tìm Du Dực có chuyện."
Bà Du đột nhiên im bặt, khi bà ấy nói tiếp, giọng nói đã cung kính hơn nhiều: "Nhà họ Hạ… Hai ông bà nhà họ Hạ? Sao họ lại đến đây, họ tìm Du Dực có chuyện gì?"
Hạ Như Sương hừm một tiếng: "Chuyện này không liên quan đến bà, bà mau nói cho tôi biết số điện thoại của Du Dực, nếu không sẽ làm lỡ việc của tôi."
"Sao tôi biết cô nói thật hay giả?"
Hạ Như Sương uy hiếp: "Tin hay không tùy bà, nhưng tôi cảnh cáo bà, hai ông bà nhà họ Hạ xa xôi đến đây, đương nhiên phải có việc quan trọng, nếu bà thật sự làm lỡ việc, cả nhà họ Du sẽ bị bà liên lụy."
Điện thoại bên phía bà Du im lặng một lúc, cuối cùng vẫn phải đưa số điện thoại của Du Dực cho ả.
Hạ Như Sương nhớ số xong lập tức gọi cho Du Dực.
Đang giữa trưa, Hạ An Lan bỏ hết tất cả công việc, về nhà ăn cơm với Nhiếp Thu Sính.
Điện thoại của Du Dực đột nhiên reo lên, anh xem là số lạ, do dự một lát, rồi nghe máy: "Alo!"
Hạ Như Sương vội nói: "Du Dực, là tôi…"
Nghe thấy giọng Hạ Như Sương, Du Dực sững người, anh quay đầu nhìn Nhiếp Thu Sính, nói: "Chị dâu?"
Nhiếp Thu Sính dừng ăn cơm, Hạ Như Sương? Sao đột nhiên cô ta lại gọi cho Du Dực?
Hạ An Lan lại không hề đặt đũa xuống, chỉ là ăn cơm chậm hơn một chút, anh vừa ăn, vừa nghe Du Dực và Hạ Như Sương nói chuyện.
Du Dực đặt điện thoại xuống, mở loa ngoài.
Hắn hỏi: "Chị dâu, sao đột nhiên nhớ đến gọi điện thoại cho tôi vậy?"
Hạ Như Sương cười nói: "Đương nhiên có việc quan trọng muốn tìm chú, tôi đến khách sạn tìm hai người, nhưng không ngờ hai người đã trả phòng, tôi mới phải tìm mẹ hỏi xin số của chú."
Du Dực dựa lưng ra sau: "Vậy chị nói đi, không biết chị dâu tìm tôi rốt cuộc là có việc gì?"
...