...
Đến lúc ấy, cho dù anh không muốn dẫn Nhiếp Thu Sính về gặp người nhà họ Du thì có lẽ cũng vẫn phải làm. Đây là chuyện anh không muốn để xảy ra nhất lúc này, nội bộ nhà họ Du quả thật rất không sạch sẽ, anh không muốn để Nhiếp Thu Sính nhìn thấy cảnh này.
Nhưng hiện giờ, Du Huy lại nhìn thấy anh, để ngăn cản việc thằng bé có thể kể cho người khác việc anh trở về nhà họ Du, anh phải sử dụng chút thủ đoạn để ngăn thằng bé nói ra. Nhưng mà Du Huy lại là cháu ruột của anh, đương nhiên không thể giết nó, vậy thì đành phải... Doạ!!!!
Du Dực xách tai Du Huy lên, giọng nói của anh vô cùng âm trầm mà tàn nhẫn: "Vậy hãy thành thật đi, nếu mày dám nói cho bất kì kẻ nào về việc gặp tao đêm nay, tao chẳng những sẽ nhổ sạch từng cái răng của mày, mà còn khiến mày... Giống như cái đùi gà này."
Du Dực đột nhiên nắm lấy bàn tay béo múp, bóng nhẫy của Du Huy, nhấc ngón tay béo nộn của nó ra để cướp lấy cái đùi gà yêu thích của nó vứt xuống đất, sau đó nhấc chân đạp mạnh lên, ánh mắt của Du Huy lúc ấy quả thật không biết phải mô tả như thế nào cho phải, có lẽ giống như ánh mắt của một người trưởng thành khi phải chứng kiến cảnh người con gái mình yêu thương nhất chết ngay trước mặt mình. Mà Du Dực lại chính là hung thủ gây nên chuyện tàn nhẫn ấy!
Nhìn thấy cái đùi gà bị dẫm nát, Du Huy khóc, nó thật sự đã khóc, nước mắt trào ra, vẻ mặt vừa thương tâm đến cực điểm lại vừa sợ hãi, liếc mắt nhìn Du Dực, trong mắt nó tràn ngập một nỗi sợ hãi, giống như Du Dực là đại ma vương đáng sợ nhất thế gian.
Du Dực gật đầu, đúng vậy, thứ anh muốn chính là biểu hiện này. Lấy chính thứ mà nó yêu thương nhất để đe doạ nó - thằng nhóc này, rất dễ xử lý.
"Lời tao vừa nói, mày nghe rõ chưa?"
Du Huy run rẩy: "Nghe... nghe rõ... "
Du Dực khom người, vươn tay, thoạt nhìn tưởng chừng như đang vô cùng nhẹ nhàng vuốt tóc Du Huy, trên miệng anh còn nở nụ cười: "Về giường đi, ngày mai nếu lại tiếp tục ăn vụng... Tao sẽ ở đây... Chờ mày... "
Anh vừa nói, vừa cười nhưng lại khiến Du Huy sợ hãi đến mức suýt nữa khóc thét lên thành tiếng. Thằng bé muốn bỏ chạy nhưng hai chân lại như nhũn ra, khiến nó ngã sấp về phía trước.
Lúc này Du Dực mới nghiêng người tránh để Du Huy không ngã lên người mình mà ngã xuống sàn nhà đá cẩm thạch cứng rắn. Ngày trước, khi Du Huy còn là một đứa trẻ đang tập đi, lúc nó ngã sấp xuống trước mặt anh, anh còn bước qua người nó, nói gì đến bây giờ.
Du Huy ngã đập mặt xuống đất rất mạnh, phát ra một tiếng "Rầm" to như tiếng trống. Nó oà khóc nhưng Du Dực lại không muốn nghe tiếng gào khóc của một thằng bé: "Câm miêng, mày còn khóc nữa tao sẽ ném mày ra ngoài."
Du Huy cắn răng không dám khóc thành tiếng, nó chịu đau để cố gắng đứng dậy nhưng kết quả là, hai bàn tay nó dính đầu dầu mỡ, hai chân lại không hề có chút sức lực nào trong khi thân thể nó lại quá nặng nề nên toàn thân lại một lần nữa ngã xuống đất.
Du Dực nhíu mày, rốt cuộc là ai nuôi dưỡng thằng nhóc này thành một con lợn béo như vậy chứ, nhưng anh cũng lười quan tâm đến nó, chỉ xoay người rời đi. Nhưng mà, trong lần đứng lến ngã xuống thứ ba của Du Huy, trên cổ thằng bé trượt ra cái gì đó rơi trên nền đất và phát ra một âm thanh thanh thuý, giống như tiếng kim loại rơi trên mặt đất. Du Dực quay đầu nhìn thoáng qua, ánh sáng không quá rõ ràng khiến anh chỉ có thể mơ hồ trông thấy đó là một chiếc vòng cổ làm bằng kim loại, phát ra ánh sáng bạc. Anh không quá để tâm, nhấc chân rời đi.
Nhưng vừa đi được hai bước, trong đầu anh đột nhiên nhớ tới một chuyện khiến anh ngay lập tức xoay người quay lại, một tay anh xách Du Huy lên, cầm lấy vòng cổ trên cổ nó xem xét.
Mặt dây chuyền của chiếc vòng cổ kia có hình lá cây ngân hạnh nhưng chỉ có nửa phiến, thoạt nhìn giống hệt chiếc vòng cổ trên cổ Nhiếp Thu Sính.
Trong đầu Du Dực bỗng nhiên xuất hiện vô vàn ý niệm khó có thể giải thích, chiếc vòng cổ này sao lại tương tự với chiếc vòng trên cổ của Nhiếp Thu Sính, chuyện này - là trùng hợp, hay là... Thật sự có mối liên hệ nào đó?
...