Chương 1014: Cậu thích tiểu cô nương nào rồi?


...

Hạ Lan Phương Niên chợt nhớ tới một chuyện: "Thính Phong, cái kiểu hộp bát âm lần trước cậu hỏi tớ, cậu còn muốn nữa không?"

Bước chân của Nhạc Thính Phong dừng lại, ánh mắt cuối cùng cũng đã rời khỏi quyển sách, do dự một lát: "Muốn!"

Hạ Lan Phương Niên gật đầu: "Tớ đã tìm người lấy giúp cậu, có điều mang từ nước ngoài về, cần một ít thời gian, cậu phải chờ thêm một chút mới có thể nhận được."

Đột nhiên cậu ta biến sắc, vẻ mặt đầy tò mò hỏi: "Thính Phong, dạo gần đây cậu tìm không ít đồ chơi của con gái, rốt cuộc cậu cho ai vậy?"

Ánh mắt của Nhạc Thính Phong lại một lần nữa hướng tới sách vở, tiếp tục đi về phía trước: "Không liên quan đến cậu."

Đồ mà cậu chuẩn bị là dành cho Thanh Ti, đương nhiên cậu chắc chắn sẽ không thừa nhận là cậu cố ý chuẩn bị.

Hạ Lan Phương Niên đuổi theo hỏi: "Thính Phong, không phải là cậu thích tiểu nữ sinh nhỏ nào rồi chứ? Tớ nhớ từ trước tới nay cậu chưa từng chuẩn bị quà tặng gì cho con gái cả. Cậu cũng không phải kiểu người như vậy mà?"

Nhạc Thính Phong nhíu mày: "Nói linh tinh gì vậy? Đi chết đi, đừng có cản đường tớ."

Không phải là cậu thích nữ sinh nhỏ, mà là nữ sinh cậu thích.

Nghĩ tới Thanh Ti, trên mặt Nhạc Thính Phong cuối cùng cũng buông lỏng hơn một chút.

"Chúng ta không phải là bạn tốt sao? Nói cho tớ một chút đi, tiểu nữ sinh kia rốt cuộc là ai vậy? Cậu nói xem, cậu giữ bí mật như vậy, em gái tớ cả ngày đều nhìn cậu, tốt xấu gì cậu cũng phải nói cho tớ một chút chứ!" Hạ Lan Phương Niên thật sự tò mò, vô cùng muốn biết, nữ sinh có thể khiến cho Nhạc Thính Phong để tâm như vậy là ai?

Cậu và Nhạc Thính Phong đã quen biết nhiều năm, tuy hai người mới chỉ 12 tuổi, nhưng những cậu bé ở độ tuổi này đều biết yêu sớm rồi.

Không ít nữ sinh xinh đẹp thổ lộ với Nhạc Thính Phong, đương nhiên đều có kết cục rất thảm, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng từ chối bằng một sắc mặt tốt.

Nhạc Thính Phong không để ý tới cậu ta, lật một trang xem tiếp. Cậu còn muốn xem rất nhiều sách, không riêng gì kiến thức đang học, mà còn cả sách giáo khoa những năm trước cũng muốn bỏ ra xem!

Em gái của cậu ta, ha ha, có thể so được với Thanh Ti sao?

Tuy rằng tiểu nha đầu Thanh Ti kia cũng rất ồn ào, nhưng mà so với người bình thường vẫn có thể lọt vào mắt cậu.

Thế nhưng nha đầu xấu xí nhà Hạ Lan kia, thật sự làm cho người ta thấy chán ghét.

Hạ Lan Phương Niên tiếp tục đuổi theo: "Ài, Thính Phong, Thính Phong! Cậu nói cho tớ một chút đi, dù sao món quà cậu tặng cũng có công của tớ một ít đấy..."

Nhạc Thính Phong không nể tình một chút nào: "Cậu nên về nhà đi, đừng có theo tớ."

Con ngươi của Hạ Lan Phương Niên đảo một vòng, không chịu đi: "Lâu rồi tớ không tới nhà cậu ăn cơm, hôm nay tớ về nhà cậu, tớ muốn ăn cơm của cô Tô."

Lúc trước Hạ Lan Phương Niên rất hay đến Nhạc gia, cậu rất ngạc nhiên vì không hiểu sao Nhạc Thính Phong đột nhiên lại thay đổi như vậy, vì vậy cậu muốn đến Nhạc gia xem thử.

Giọng của Nhạc Thính Phong lạnh lùng: "Về nhà cậu đi."

Giờ này Hạ An Lan vẫn còn ở trong nhà cậu, không thể để cho người khác biết.

Hạ Lan Phương Niên hỏi: "Làm sao vậy? Tại sao lại không cho tớ đến, không phải là trước đây tớ vẫn thường xuyên đến nhà của cậu đấy sao?"

"Mẹ của tớ hôm nay sẽ không nấu cơm cho cậu đâu, trong thời gian này nhà tớ không tiếp khách." Chỉ cần một ngày Hạ An Lan còn chưa đi, thì một ngày cậu cũng không để cho người khác vào nhà mình.

Hạ Lan Phương Niên lắc đầu: "Thính Phong, dạo này cậu thực sự có gì đó không đúng! Không phải là vì lời đồn đại kia chứ..."

"Đồn đại cái gì?"

Hạ Lan Phương Niên cẩn thận hỏi một câu: "Là... nói... nói cậu... có ba dượng rồi? Nghe nói hai ngày trước, ba dượng cậu còn đến trường học có phải không?"

...