Chương 2206: Cậu là nhạc thính phong đó sao?


...

Sau đó thì lấy ra một bài toán Olympic, bắt đầu làm bài.

Ra khỏi ký túc xá, Lộ Hướng Đông nói với con trai: “Bạn cùng phòng với con có lẽ gia cảnh không tốt, lòng tự trọng có lẽ rất cao, sau này khi con ở cùng cậu ấy, nhất định phải chú ý một chút.”

Bản thân Lộ Tu Triệt cũng nhìn ra: “Con biết rồi ba, con không phải là kiểu xem thường người khác đâu.”

Bọn họ tìm thấy Nhạc Thính Phong, mọi người cùng ra ngoài ăn trưa.

Trên bàn ăn, Lộ Hướng Đông đối diện Du Dực vẫn còn chút ái ngại, nhưng uống vài ly vào thì thoải mái hơn. Ăn xong thì ông nói với Thính Phong: “Thính Phong, chú cảm ơn cháu, Tiểu Triệt nhà chú nếu không gặp được cháu thì sẽ không có ngày hôm nay, chú chưa từng nghĩ đến sẽ có một học nó thi đỗ vào trường phổ thông tốt thế này, có thể học tốt như vậy, tất cả đều phải cảm ơn cháu.”

Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đó là do cậu ấy tự nỗ lực, thật ra cũng không phải hoàn toàn vì cháu.”

“Không không không, đây đều là công lao của cháu, nếu không phải nhờ cháu thì Tiểu Triệt sao có thể nỗ lực học hành, sau này hai đứa học cùng lớp, phiền cháu giúp chú trong chừng nó.”

Nhạc Thính Phong nhìn Lộ Tu Triệt: “Hiện giờ không cần cháu trông chừng cậu ấy cũng sẽ biết nỗ lực, cậu ấy không còn như trước nữa.”

Lộ Tu Triệt làm mặt quỷ với Nhạc Thính Phong.

Ra khỏi nhà hàng, đưa hai cậu trở về trường xong thì phải chia tay. Thanh Ti kéo lấy tay Nhạc Thính Phong không nỡ buông. Cậu khom lưng xoa đầu Thanh Ti: “Quay về đi, em cũng sắp khai giảng rồi, đừng ganh đua với người khác, học hành chủ yếu là phải vui vẻ.”

Cậu nói này thật ra ý nói là đừng cố gắng học hành, chỉ cần vui vẻ là được, nếu cảm thấy không vui, hoàn toàn có thể không cần học.

Thanh Ti vành mắt đỏ hoe: “Vậy đến cuối tuần anh phải mau về nhà đó.”

“Ừ, nhất định sẽ sớm về nhà gặp em.”

Sau cùng Nhạc Thính Phong ôm lấy Thanh Ti, Tiểu Ái nhẹ nhàng kéo con gái đến bên cạnh: “Thính Phong, nếu ở trường có xảy ra chuyện gì, nhớ điện thoại về nhà nhé.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Dạ, cháu biết rồi.”

Cậu và Lộ Tu Triệt tự tiễn người nhà lên xe trở về rồi mới vào trong trường.

Buổi chiều vẫn còn rất nhiều học sinh kéo nhau đến báo danh, ai cũng mang theo túi nhỏ túi lớn. Lộ Tu Triệt hào hứng nói với Nhạc Thính Phong: “Cuối cùng cũng khai giảng rồi, tớ nói cậu biết, tớ ở nhà thấy rất chán, cảm thấy khai giảng vẫn vui hơn.”

Nhạc Thính Phong hỏi cậu ta: “Cậu học cùng lớp với tớ, lại ở cùng một ký túc xá, có phải là do ba cậu...”

Cậu còn chưa nói xong, nhưng ý đã rất rõ ràng.

Lộ Tu Triệt gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, cậu không biết đâu, bọn họ vốn phân tớ tới lớp 5, tớ nào đồng ý, sau đó ba tớ vội tìm người đưa tên tớ vào lại lớp 1.”

Lộ Tu Triệt vui mừng, vui vì cậu đã sớm bảo ba cậu đi nghe ngóng, nếu không đợi đến lúc vào học, dù có tìm người giúp đỡ cũng khó mà đổi lớp.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện quay về ký túc xá, người trong ký túc xá càng lúc càng đông. Ngoài Lâm Trầm còn có ba nam sinh khác, họ đều đeo kính, hơn nữa đều cùng học lớp 1.

Lộ Tu Triệt nói: “Tớ là Lộ Tu Triệt, cậu ấy là Nhạc Thính Phong, hai chúng tớ đến từ cùng một trường.”

Cậu vừa nói xong, bạn nam sinh mập mạp Tôn Tường Khôn ngạc nhiên la lên, nhanh như cung tên bay đến trước mặt Nhạc Thính Phong: “Nhạc Thính Phong... cậu là Nhạc Thính Phong đạt điểm cao nhất môn ngoại ngữ phải không?”

...