Chương 675: Chỉ là một cô nhóc thôi, để ý làm gì chứ


...

Lúc này đây, dù thế nào Hạ An Lan cũng muốn lật tẩy toàn bộ bí mật này.

Ai dám gây tổn hại cho người thân của anh, anh nhất định phải bắt toàn bộ bọn chúng phải trả giá.

"Vâng, tôi sẽ đi an bài ngay."

Hạ An Lan nghĩ tới một chuyện bèn gọi thư ký lại: "Từ từ, mùng 4 cha mẹ cùng với em gái tôi sẽ lên thủ đô. Hai ông bà già đi lại khó khăn, cậu cũng an bài một chút."

Thực ra việc này lại làm cho thư ký cao hứng hơn, mấy chuyện an bài sắp xếp này cậu đã quen tay rồi. Cậu là thư ký chứ không phải là 007, đây mới đúng là sở trường của cậu.

Thư ký gật đầu: "Thị trưởng, ngài cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ cẩn thận đưa hai vị lão nhân gia tới thủ đô một cách thuận lợi."

Hạ An Lan xua tay: "Đi mau đi."

Sau khi thư ký rời khỏi, Hạ An Lan lại nhìn chằm chằm vào số điện thoại kia.

Hạ Như Sương năm đó mới 8 tuổi, dù rằng cô ta có trí thông minh tới mức nghịch thiên thế nào, cũng không thể làm việc kín kẽ đến mức không chừa lỗ hổng như vậy.

Có lẽ sau lưng cô ta thực sự có người chỉ điểm, nói không chừng số điện thoại này chính là manh mối.

Xem ra phải nói một tiếng với Du Dực, kêu cậu ta phái người ra nước ngoài một chuyến.

Hạ An Lan cầm lấy điện thoại bàn, nhấn số gọi cho Du Dực, đem chuyện này nói với cậu ta.

"Tôi biết rồi, trở về thủ đô tôi sẽ kêu người lập tức đi lo liệu việc này, nhất định làm rõ xem người nọ như thế nào. Tuy nhiên... Tôi cũng phải nhắc nhở anh một câu, nếu năm đó sau lưng Hạ Như Sương thật sự có người giúp, thì nhất định là kẻ đó âm mưu nhằm vào Hạ gia. Hơn nữa hẳn phải là kẻ có oán thù sâu đậm lắm thì mới có thể xuống tay với một bé gái mới có 5 tuổi như Tiểu Ái.”

"Hơn nữa, nếu số điện thoại này có liên hệ cùng kẻ thần bí năm đó, nếu Hạ Như Sương liên lạc với hắn, nói không chừng hắn có thể sẽ lại xuống tay với Hạ gia. Anh cũng nên lưu tâm đến chuyện này."

Do "nghề nghiệp" của Du Dực khác Hạ An Lan, nên góc độ nhìn nhận vấn đề của anh cũng khác hẳn Hạ An Lan.

Khóe môi Hạ An Lan hơi nhếch lên: "Yên tâm, bên tôi không có vấn đề. Mấy năm nay kẻ muốn ám sát tôi cũng không phải ít. Tôi cũng đâu phải không có đề phòng gì."

"Chuyện đó tự anh biết. Còn nữa, tôi thấy trước mắt anh cũng nên điều tra xem rốt cuộc kẻ nào từng có ân oán đặc biệt nghiêm trọng với Hạ gia, khiến cho năm đó bọn họ có thể ra tay tàn độc với Tiểu Ái. Có thể ác độc đến vậy, hẳn không phải ân oán bình thường đâu."

Hạ An Lan gật đầu, Du Dực phân tích rất đúng, trên đời này không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, nhất định phải là hận thù mãnh liệt nên mới như vậy.

Xem ra đến lúc phải xem lại chuyện cũ rồi.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ cử người đi thăm dò."

Buông điện thoại xuống, trong đầu Hạ An Lan giống như một cuốn sách mở ra, lật giở từng tờ từng tờ một. Năm đó, đúng là Hạ gia đã đắc tội với không ít người.

Ân oán năm đó, xem ra vẫn phải hỏi cha mẹ anh mới được.

...

Buổi trưa, Nhạc Thính Phong đang ngồi trong phòng chờ của sân bay Hải Thành, mũ lưỡi trai kéo xuống che mặt, giống như đang ngủ.

Chung quanh có bao nhiêu tiếng bước chân người đi qua đi lại, đôi lúc lại vang lên tiếng thông báo qua radio, nhưng có vẻ như chẳng thể nào đánh thức được cậu ta.

Bên cạnh, Tô Ngưng Mi đang nói chuyện điện thoại với Nhiếp Thu Sính.

Lúc trước đã hẹn hôm nay sẽ tới Hạ gia, kết quả bọn họ đột ngột phải trở về Lạc Thành, cũng phải nói một tiếng xin lỗi mới phải.

Ngắt điện thoại, Tô Ngưng Mi dùng tay đẩy đẩy con:"Con trai, Thanh Ti nhất định sẽ giận con đấy."

"Hừm…" Nhạc Thính Phong thở ra một hơi giọng mũi, chỉ qua loa cho xong.

Tô Ngưng Mi kéo mũ lưỡi trai trên mặt con trai xuống: "Mẹ đang nói chuyện với con đấy, Thanh Ti giận mà con cũng không thèm để ý sao."

Nhạc Thính Phong vẫn nhắm mắt, lơ đễnh: "Chỉ là một cô nhóc thôi, để ý làm gì chứ."

...