...
Câu nói này của Tô Tiểu Lục, khiến mọi người trong cả hội trường đều cười nghiên ngả.
Nhưng, không bao gồm Nhạc Thính Phong, cả người cậu đều sắp bốc hỏa rồi, mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Lục, tên oắt con này, tà tâm không nhỏ, lại dám muốn lấy nhẫn cưới đeo cho Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong xắn tay áo lên, Lộ Tu Triệt ở bên cạnh giữ chặt cậu, “Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là hôn lễ của ba mẹ cậu đó, nếu cậu phá hỏng, thì phải làm sao? Nhiều người như vậy đang nhìn đó.”
Nhạc Thính Phong nghiến răng nghiến lợi, nhưng cậu không nhịn được, cậu muốn đánh chết tên oắt con đó.
Thật ra, ngoài Nhạc Thính Phong mấy anh em họ của cậu bên phía Tô gia cũng không vui, được lắm, thằng nhóc Tô Tiểu Lục này, lợi dụng ‘chức vụ’, dám ở hôn lễ mưu cần tư quyền, không được, phải dạy dỗ tiểu tử này mới được.
Đợi mọi người cười xong, Hạ An Lan vỗ vỗ đầu của Tô Tiểu Lục nói: “Cái này thì không được, đây là nhẫn mà dượng tặng cho cô cháu không thể để người khác đeo được, hơn nữa Thanh Ti còn nhỏ, ngón tay quá nhỏ, đeo cũng không vừa.”
Thật ra trong lòng anh cũng đang nghĩ thầm, Tô Tiểu Lục này, mới tí tuổi đã muốn đeo nhẫn cưới cho Thanh Ti, chuyện này sao được chứ.
Xem ra, thật sự không thể để Tô Tiểu Lục ở lại thủ đô quá lâu, càng không thể để tiểu tử này chuyển đến thủ đô được.
Tô Ngưng Mi cười haha: “Đúng đó, các cháu còn quá nhỏ, nhẫn đều không vừa, đây là nhẫn của cô mà...”
Tô Tiểu Lục bĩu môi, “Nhưng cháu muốn đeo cho em Thanh Ti, cháu muốn cưới em Thanh Ti.”
Tất cả mọi người lại cười vang, nhưng Du Dực, Nhạc Thính Phong, mấy anh em còn lại của Tô gia sắc mặt ai nấy đều trầm xuống.
Trên mặt Hạ An Lan cũng từ đầu đến cuối đều kèm theo nụ cười, “Cái này không được, Thanh Ti của chúng ta vẫn là một cô bé mà.”
Thanh Ti méo miệng: “Em đã nói rồi, em sẽ không gả cho anh, anh nhỏ hơn em mà.”
Tô Tiểu Lục kéo tay Thanh Ti: “Nhưng anh sẽ lớn lên, anh sẽ cố gắng lớn hơn em.”
Nhất thời hôn lễ đang náo náo nhiệt nhiệt, bị Tô Tiểu Lục giành hết sự nổi trội, tất cả quan khách, đều bị cậu chọc cười.
Anh ba Tô gia đang ngồi trên hàng ghế đầu, nói với con trai: “Mắt nhìn của Tiểu Lục đúng là không tệ, đừng thất vọng, đừng nhụt chí, cố lên, sau này phải thật nỗ lực.”
Du Dực lành lùng đưa mắt qua, nỗ lực em gái nhà cậu, có nỗ lực hơn nữa tôi cũng không gả con gái cho Tô Tiểu Lục đâu.
Ai nấy đều coi người ba như tôi là không khí rồi à? Con gái của anh gả cho ai, vậy phải thông qua sự đồng ý của anh mới được.
Nhạc Thính Phong tức đến mức cắn răng kẽo kẹt, ây da, trước đây sao cậu không phát hiện, tên oắt con Tô Tiểu Lục này không sợ chết như thế chứ, càng đông người tiểu tử đó càng hăng hái có phải không, Thanh Ti là người tiểu tử đó có thể nghĩ đến sao?
Tô Ngưng Mi len lén nhìn con trai một cái, mắt thấy Nhạc Thính Phong sắp muốn giết người rồi, cô vội vã ngăn cản Tô Tiểu Lục ‘Đi tìm chết’, để hôn lễ tiếp tục tiến hành.
Hai người họ còn phải trao nhẫn cho nhau, còn phải hôn nhau nữa.
Tô Tiểu Lục sau khi bị ngăn cản vẻ mặt đầy thất vọng, nhìn chằm chằm vào Thanh Ti, tuy cậu vẫn còn nhỏ, nhưng cậu sẽ nổ lực mà.
Sau khi trao nhẫn xong, hiệu trưởng chủ trì tuyên bố, chú rể có thể hôn cô dâu của anh rồi.
Thế nên dưới tiếng reo hò của mọi người, Hạ An Lan nâng màn che mặt lên, ôm hôn Tô Ngưng Mi.
Điều đầu tiên Nhạc Thính Phong nghĩ đến chính là phải nhanh chóng chạy đến che mắt Thanh Ti lại, khung cảnh này không thể để cho con nít xem được, nhưng cậu vừa bước một bước đã bị Lộ Tu Triệt kéo lại.
“Cậu muốn làm gì, muốn đánh, cũng phải đợi ba mẹ cậu hôn xong đã.”
Khóe miệng Nhạc Thính Phong giật giật: “Đợi họ hôn xong, thì muộn rồi.”
...