...
Thế nhưng, đối với ông bố vợ này, Du Dực thấy điểm gì cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt, hồ đồ.
Thật sự không biết diễn xuất của Hạ Như Sương tốt đến mức nào, mà lại có thể giấu ông già lâu như vậy.
Hạ An Lan tức đến mức muốn nói ra tất cả mọi chuyện. Tực ra, trong lòng anh ta vẫn luôn trách ông lão. Nếu như không phải vì ông, thì năm đó làm sao Tiểu Ái có thể bị bắt cóc được.
Anh không muốn nổi nóng với cha ruột của mình, nhưng anh thật sự không nhịn nổi nữa.
“Trong mắt cha, có phải cha luôn luôn cảm thấy, Hạ Như Sương chỉ là có chút mưu mô, có phần phù phiếm, nhưng về bản chất là không xấu, có đúng không ạ?”
Ông lão do dự một chút rồi gật đầu: “Con bé đã làm không ít chuyện sai trái, nhưng mà, là người ai chẳng có lúc sai, chỉ cần nó biết hối lỗi…”
Hạ An Lan cười nhạo: “Hức, phạm lỗi, cho dù cô ta ra tay với con gái ruột của cha hết lần này đến lần khác, đẩy Tiểu Ái vào chỗ chết hết lần này đến lần khác, cha vẫn có thể tha thứ cho cô ta? Vâng, cô ta không xấu, là cô điên cuồng rồ dại.”
Ông lão thật sự bị lời nói của anh làm cho sợ hãi: “An Lan, ý của con là gì?”
Hạ An Lan bỗng nhiên dứt khoát: “Cha đi với con, con đưa cha đến một nơi, để cha nhìn cho rõ, đưa con gái nuôi mà cha tưởng là tốt đẹp đã làm những gì.”
Vốn dĩ anh vẫn lo nếu để cho ông lão biết hết mọi chuyện, ông sẽ không chịu được.
Thế nhưng giờ đây, xem ra nếu không để cho ông lão biết sự thật, thì ông sẽ mãi mãi không biết được ban đầu mình đã gây ra chuyện gì, và cũng vẫn luôn tin tưởng vào Hạ Như Sương.
Anh nhất định phải đập vỡ tan tành tình cảm và niềm tin mà ông lão dành cho Hạ Như Sương.
Du Dực nhìn ông lão bị Hạ An Lan dẫn đi. Trên bàn ăn chỉ còn mình anh, anh thở dài, lắc đầu.
Bảy giờ hơn, bà lão và Nhiếp Thu Sính lục đục tỉnh dậy.
Nhiếp Thu Sính đi gọi Thanh Ti dậy, nếu còn không dậy, thì sẽ ăn sáng muộn mất. Trẻ con nhất định phải ăn sáng.
Dắt tay Thanh Ti xuống cầu thang, Nhiếp Thu Sính nhìn thấy dưới nhà chỉ có mình Du Dực, liền hỏi: “Anh trai và cha đâu rồi?”
“À, có chút việc, ra ngoài một lát, chắc sẽ về luôn thôi. Hôm nay anh làm bữa sáng rất đơn giản, cố gắng ăn một chút.”
Bà lão gật đầu: “Được, ăn xong chút ta đến bệnh viện kiểm tra.”
Du Dực bưng sữa và bánh mì đến cho hai người, rồi ốp thêm hai quả trứng.
Sữa vừa được bưng đến trước mặt Nhiếp Thu Sính, cô người thấy mùi sữa liền thấy buồn nôn không chịu được, vội vàng đẩy ra xa, “Thôi em không uống sữa nữa, từ trước đến giờ em vẫn không thích, ăn chút bánh mì với trứng là được rồi.”
Bà lão nhìn thấy phản ứng của Nhiếp Thu Sính, trong lòng bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ: “Tiểu Ái, trong người dạo này thấy thế nào? Có cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi không?”
“Vẫn tốt ạ, con vẫn luôn rất khỏe.” Trừ tối hôm qua ngửi mùi thấy buồn nôn, thì không có phản ứng gì khác.
Nghĩ đến việc ăn cơm xong phải đi viện, Nhiếp Thu Sính bỗng cảm thấy trong lòng rất căng thẳng.
“À, thế con… con…”
“Mẹ, sao vậy ạ?”
Bà lão cười tươi, hai mí mắt híp lại: “Không có gì, không có gì, con ăn nhiều vào, con gầy quá rồi”
Ăn sáng xong, hai người đi đến bệnh viện, Du Dực dặn dò Thanh Ti: “Thanh Ti, con ở nhà với với bà ngoại, phải chăm sóc cho bà ngoại thật tốt, biết chưa? Cha mẹ đi rồi về ngay.”
“Vâng, con biết rồi, cha mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ chăm sóc bà ngoại tốt.”
Bà lão xua tay giục giã: “Đi đi, đi đi, đi sớm về sớm, lái xe chậm thôi.”
Hai người vừa rời đi, Thanh Ti liền hỏi: “Bà ơi sao bà vui vậy?”
Bà lão vuốt ve khuôn mặt nhỏ bé của Thanh Ti: “Thanh Ti, không phải con vẫn luôn muốn có em trai sao?”
...