...
“Còn nữa, cô bảo con gái tôi viết thư tình cho cậu ta, các vị đều đã nhìn thấy bức thư tình đó chưa? Mà các vị đã dám chắc chắn 100% rằng, con gái tôi viết thư tình cho cậu ta?”
Một bà mẹ khác lên tiếng: “Đúng đúng đúng, con gái tôi chỉ viết cho cậu ta bài tập toán bình thường thôi, đúng, chính là bài tập toán, chỉ là học sinh hỏi bài lẫn nhau thôi. Thằng nhỏ này nói năng vớ vẩn, phá hủy danh dự của con gái tôi. Cậu ta tưởng rằng mình là cái đồ gì, mà khiến mọi người đều thích cậu ta chứ. Cũng không nhìn lại mình xem, con gái tôi xuất sắc như vậy, cậu ta là cái thá gì? Gọi phụ huynh của cậu ta đến đây, chuyện hôm nay tuyệt đối không thể cho qua dễ dàng được, nhất định phải đưa làm cho ra nhẽ.”
“Các vị, các vị đừng có quá đáng quá.” Cô giáo Ngô tức đến nỗi mặt mũi tối sầm lại. Cô chưa từng gặp ai trơ trẽn như thế này, thèm tiền đến phát điên, có phải là thấy nhà Nhạc Thính Phong có tiền, nên đến tống tiền cậu không?
Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh nhìn mỗi người trong số họ đều biểu diễn xong một lượt, mới cười khinh bỉ nói: “Hehe, cuối cùng tôi cũng biết, sao lại có những bạn nữ vô liêm sỉ như con gái các người rồi, đã xấu thì chớ, còn dọa người không biết ngượng. Rõ ràng đều là vì có những vị phụ huynh như các vị đây, cha mẹ nào con cái nấy.”
Những lời nói này của cậu vừa thốt lên, lập tức khiến bốn vị phụ huynh đùng đùng nổi giận.
Trong đó có một người cha của cô bạn gái đó chỉ vào cậu mắng: “Thằng nhãi ranh này, cái đồ có cha sinh mẹ không biết dạy, mày…”
Đối phương vẫn chưa dứt lời, Nhạc Thính Phong đã vồ lấy chiếc gạt tàn trên bàn, xông lên đập thật mạnh: “Ông nói cho thiếu gia đây nghe một câu nữa thử xem.”
Nhạc Thính Phong nhắm rất trúng, đập đúng vào đầu người cha đó, đối phương hét lên một tiếng, ôm đầu ngã xuống, lập tức máu chảy xuống theo các kẽ ngón tay.
Trong phòng vang lên tiếng kêu gào thất thanh, vợ người đàn ông vừa bị đập còn hét to lên: “Giết người rồi, giết người rồi!”
Ánh mắt Nhạc Thính Phong sắc lạnh: “Giết người? Xem ra bà muốn tôi biến nó thành sự thật.”
Cô giáo Ngô vội vàng ngăn lại: “Thính Phong, em bình tĩnh lại đã, bình tĩnh đã đừng nóng nảy.”
Cô vẫn đứng về phía học sinh, cũng biết rằng tại sao lúc nãy Thính Phong lại tức giận như vậy. Cậu cực kỳ yêu thương mẹ, tất nhiên sẽ không thể nghe người khác mắng mẹ mình được.
Hơn nữa, hôm nay thực sự là mấy vị phụ huynh đó quá đáng quá, vốn dĩ lỗi thuộc về con gái họ, kết quả lại còn chạy đến trường làm ầm. Mấy người lớn lại vào hùa với nhau gây khó dễ một đứa trẻ.
Thế nhưng, cô giáo Ngô không ngờ rằng, sự tình lại đến nông nỗi này, Nhạc Thính Phong đánh chảy máu phụ huynh.
Xem ra chuyện này chưa dễ gì xong được, nhất định phải gọi phụ huynh của Nhạc Thính Phong đến đây!
“Thính Phong, em nghe lời cô, nhất định đừng manh động, cô gọi điện cho cha em.”
Nhạc Thính Phong sầm mặt nói: “Không cần, việc này em tự mình giải quyết.”
Chuyện này, cậu không muốn để tên hồ ly Hạ An Lan đến đây, nhất định hắn sẽ đến cười nhạo cậu.
Cô giáo Ngô nào có nghe lời cậu, sự việc đã ra nông nỗi này rồi, đến mức không thể không gọi phụ huynh được nữa, cô nói với các thầy cô giáo khác: “Các vị để ý hộ tôi, nhất định đừng để xảy ra chuyện gì nữa.”
Cô giáo Ngô ngước ra ngoài phòng học, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Hạ An Lan.
Chưa lâu sau đã được nối máy, cô giáo Ngô vội vàng nói: “Alo, Hạ tiên sinh, là tôi, cô giáo Ngô, có việc phiền anh mau qua trường một lát, Thính Phong xảy ra chuyện rồi.”
...