...
Đối với Thanh Ti thì bởi vì chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi, mặc dù đúng là có chút phiền toái, nhưng chỉ cần nhịn một chút là sẽ qua được thôi, dù sao cũng đều là bạn học trong lớp cả. Hơn nữa, cô bé lại không muốn nói mấy chuyện này cho giáo viên biết.
Tiểu Ái cũng chỉ đành trấn an con gái: không có cách nào đâu con gái ạ, đây là do nhan sắc mang tới gánh nặng như vậy đó, sau một thời gian con cũng sẽ quen thôi. Nếu đối phương không quá phận thì không cần để ý tới, nhưng nếu nó làm chuyện gì quá phận thì tuyệt đối đừng tự mình ra tay mà hãy về nói với gia đình.
Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Đúng vậy, em đừng tự mình chịu đựng, có chuyện gì thì cứ nói với anh, anh sẽ có cách để từ nay về sau tên đó sẽ không dám nhìn em dù chỉ một cái.”
Nam sinh kia đã sợ tới mức chỉ dám nhìn một chút rồi xoay người bỏ chạy.
Nhạc Thính Phong khinh thường hừ một tiếng, chỉ có cái gan nho nhỏ như thế mà cũng dám mơ ước Thanh Ti nhà cậu sao. Nếu không phải cậu không có nhiều thời gian thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho thằng nhóc đó.
Thanh Ti liên tục gật đầu: “Em biết rồi ạ. Anh à, anh cứ yên tâm đi, em không phải loại nữ sinh nho nhỏ dễ bị bắt nạt đâu… Anh ơi, hôm nay chúng ta về nhà hay ra ngoài ăn ạ?”
Nhạc Thính Phong quả thật cũng muốn dẫn Thanh ra ngoài, nhưng giờ này chắc chắn Du Dực đã tới đón rồi, bọn họ chỉ có thể về nhà thôi.
“Đi nào, chúng ta về nhà thôi.”
Nhưng khi tới cổng trường, Nhạc Thính Phong không ngờ rằng hôm nay người tới đón Thanh Ti lại không phải là Du Dực mà là một thủ hạ rất có năng lực của chú ấy. Hôm nay Du Dực có một hội nghị quan trọng nên đành phải để cấp dưới của mình tới đón Thanh Ti. Thế này có khác gì cho Nhạc Thính Phong một cơ hội tuyệt hảo chứ, lúc này cậu liền quyết định không về nhà nữa, cũng bảo người Du Dực cử đến đi về.
Thanh Ti kinh ngạc hỏi cậu: “Anh ơi, chúng ta không về nhà ạ?”
Nhạc Thính Phong nhẹ nhàng đáp lời: “Bỗng nhiên anh lại nghĩ rằng thôi không cần về nhà nữa, bằng không lát nữa anh cũng không đủ thời gian để quay về trường. Trưa nay hai chúng ta ăn cơm ở ngoài có được không em?”
Thanh Ti không hề nghi ngờ gì cậu: “Anh nói cũng đúng ạ, về nhà rồi anh lại phải về trường, thế thì nhất định sẽ bị muộn mất, anh đang học cấp ba, không thể chậm trễ việc học tập được.”
Trong lòng Nhạc Thính Phong quả thực đang có chút suy nghĩ xấu xa. Thật ra cậu muốn ăn cơm một mình với Thanh Ti, hai người cũng lâu rồi không được đi chơi riêng, đi ăn riêng với nhau.
Nhạc Thính Phong kéo tay Thanh Ti: “Đi nào, anh dẫn em đi ăn nhé.”
Thanh Ti vô cùng vui vẻ đi theo Nhạc Thính Phong.
Lúc ăn cơm, Thanh Ti không nhịn được mà cảm thán một tiếng: “Đã lâu rồi em chưa được đi cùng anh như thế này. Trước kia lúc anh còn học sơ trung, chúng ta vẫn thường xuyên được ăn như thế này...”
Nhạc Thính Phong nghe thế thì trong lòng cũng cảm thấy chua xót, cậu cũng muốn trở về lắm. Nhạc Thính Phong xoa đầu Thanh Ti, “Đợi đến sang năm thì tốt rồi, chờ tới khi anh lên đại học, thời gian cũng sẽ thoải mái hơn.”
Lên đại học, một tuần chỉ cần lên lớp 5 ngày, hơn nữa đôi khi thời gian trong ngày cũng không quá gắt gao, thời gian nghỉ hè nghỉ đông cũng nhiều hơn, thời gian có thể ở bên cạnh Thanh Ti vì vậy cũng sẽ nhiều hơn.
Nhạc Thính Phong gắp rau cho Thanh Ti, an ủi cảm xúc của cô bé, chọc cười cô bé rồ khi Thanh Ti đang không chú ý thì liền khai thác thông tin của tên nhóc dám nhìn lén cô bé trong lớp kia.
...