...
A
nh lại nói: “Cô thử nghĩ xem, sau này khi cô bắt đầu kiện tụng thì ở chỗ này sẽ rất tiện, hơn nữa bên ngoài khu này cũng có người trông chừng, Yến Tùng Nam sẽ không thể tùy tiện xông vào đây đâu. Nếu vẫn không được thì báo cảnh sát, cảnh sát sẽ đến rất nhanh, ở chỗ này sẽ giúp cô giải quyết được rất nhiều vấn đề phiền phức.”
Lời nói sau cùng của Du Dực đã lay động được Nhiếp Thu Sính, bây giờ cô đang lo trước khi phiên tòa được khai mở thì Yến Tùng Nam sẽ giở trò gì đó, nhưng nếu dọn vào đây rồi thì Yến Tùng Nam sẽ không thể vào được, đồng nghĩ với việc giải quyết được một phiền phức rất lớn, đây là chuyện dù có tiêu bao nhiêu tiền cũng không chắc có thể xử lý được.
Nhiếp Thu Sính là một người rất biết tính toán, cô lập tức hiểu rõ, cho dù tốn nhiều tiền nhưng dọn vào đây ở vẫn lợi nhất.
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Anh nói đúng, ở đây có thể giải quyết được rất nhiều phiền phức, tiêu nhiều tiền cũng thấy xứng đáng. À đúng rồi, anh đã nói chuyện xong với chủ nhà chưa? Khi nào có thể thuê được? Ngày mai tôi đi ngân hàng rút tiền thuê trước hai tháng."
Du Dực mỉm cười nhìn Thanh Ti đang chạy loạn khắp nhà, cô bé khiến cho một căn phòng vốn dĩ trống trải vắng lặng bỗng chốc trở lên náo nhiệt hơn hẳn.
Du Dực nói với Nhiếp Thu Sính: “Tôi đã trả tiền rồi, cô và Thanh Ti muốn ở chỗ này bao lâu cũng được, không cần lo lắng đến tiền thuê nhà.”
Anh vừa nói xong, Nhiếp Thu Sính nhất quyết từ chối: “Không được, những việc khác anh bỏ tiền cũng không sao, dù sao cũng chẳng đáng bao nhiêu. Nhưng tiền thuê nhà, nói thế nào cũng không thể để anh trả được, chắc… anh vẫn chưa kết hôn phải không?
Cô do dự một lát rồi hỏi.
Du Dực sửng sốt, lỗ tai ửng hồng đáp: “Vẫn chưa…”
“Cho nên, tiền của anh thì anh cứ giữ lấy, đừng xài lung tung nữa, kiếm tiền không dễ dàng gì, tiền của anh cứ cất lại đi, sau này kết hôn sẽ có rất nhiều chỗ cần phải xài đó.”
Du Dực rất nghiêm túc nghe cô nói, trong lòng xuất hiện một điều ngọt ngào không nói nên lời, làm anh nhớ tới dáng vẻ của vợ cấp trên khi đang giáo huấn chồng mình không được tiêu tiền lung tung.
Khóe môi anh khẽ cười: “Tiền của tôi đủ xài mà, cô không cần phải lo lắng đâu, nhưng tôi sẽ nghe lời cô, sau này sẽ không tiêu tiền lung tung nữa, tôi sẽ cất lại sau này đưa hết cho vợ tôi tiêu…”
Khi anh nói câu này, mắt cứ nhìn thẳng vào Nhiếp Thu Sính, sự dịu dàng trong đôi mắt ấy như bao vây chặt lấy cô.
Khuôn mặt Nhiếp Thu Sính đỏ bừng, nhịp tim như đập nhanh hơn.
Tại sai khi Du Dực nói cất tiền sau này cho vợ tiêu, thì cô lại cảm thấy xấu hổ cơ chứ?
Chắc là do quá mệt nên mới xuất hiện ảo giác thôi.
Nhiếp Thu Sính hắng giọng: “Đúng thế, anh… nghĩ được như thế là đúng rồi, sau này anh còn phải lập gia đình nữa.”
Du Dực gật đầu: “Ừm…”
Thanh Ti nhìn thấy cảnh này, cô bé cắn ngón tay suy nghĩ, dáng vẻ của chú nhìn thật ngoan!
Nhiếp Thu Sính không dám nhìn vào mắt của Du Dực nữa, cô xoay người tham quan một lượt căn phòng, cô nói: “Căn nhà này có hai phòng ngủ, tôi và Thanh Ti ở phòng nhỏ, anh cứ ở phòng lớn đi nhé.”
Cô nói xong, Du Dực cảm thấy kinh ngạc: “Cô... kêu tôi ở lại đây?”
Nhiếp Thu Sính sửng sốt, rồi nhớ tới một việc: “Xin lỗi, tôi quên mất, anh chắc chắn có công việc phải làm, nếu anh bận thì cứ đi làm đi...”
Du Dực giải thích: “Không, tôi không bận, gần đây tôi đang xin nghỉ phép, muốn nghỉ ngơi hai ba tháng. Trước đây tôi lo nếu tôi ở đây sẽ khiến cô cảm thấy khó xử, cũng lo lắng cô sẽ sợ người khác hiểu lầm.”
Nhiếp Thu Sính cười khổ: “Nếu như là trước đây thì có thể tôi sẽ để ý thật hoặc cũng sẽ không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ của anh, nhưng bây giờ tôi đã nghĩ thông hơn rất nhiều việc rồi.”
...