...
Thầy giáo số học hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy cậu có ý đấy đấy, cậu nói cậu chưa từng đứng hạng thứ hai phải không? Vậy lớp hôm nay, cho cậu đứng thứ nhất luôn.”
Nói xong ông liền túm lấy Dư Viễn Phàm lôi lên bục giảng.
Dư Viễn Phàm chưa từng trải qua tình huống kiểu như này, dù sao tuổi tác cậu còn nhỏ, giờ này vừa hốt hoảng vừa ủy khuất, rõ ràng là cái ghế có vấn đề vậy mà thầy giáo vì sao lại không chịu tin tưởng cậu chứ.
“Thưa thầy, em thực sự không có ý đó. Cái ghế kia thật sự có vấn đề. Lúc em ngồi có cảm giác như bị kim châm vào đùi vậy, cực kỳ khó chịu. Cho nên em mới nhích tới nhích lui như vậy, thầy không tin có thể tự mình kiểm tra xem mà.”
Thầy giáo Số học quả thật có nhìn thoáng qua cái ghế trên mặt đất nhưng chẳng thấy gì, ông càng thêm tức giận, ấn tượng đối với Dư Viễn Phàm quả thực là phẩm hạnh kém đến cực điểm.
Ông cả giận nói: “Kim? Làm sao có kim. Cậu là học sinh vừa mới tới, đi học thì không chịu nghe giảng, không tôn trọng giáo viên thì thôi, lại còn cãi chày cãi cối.”
Dư Viễn Phàm vẫn cố gắng giải thích: “Thầy, em không nói dối, những gì em nói đều là thật mà, cái ghế này có vấn đề.”
Thầy giáo Số học bực mình đã đến mức muốn chửi người: “Đủ rồi, cậu không cần nói thêm nữa. Một là cậu đi lên giảng bài, cho tôi nghe xem cậu có bao nhiêu lợi hai, hai là cậu ra ngoài, đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp mà nói với cô ấy, là tôi nhờ cô ấy dạy cho cậu Đệ nhất đây biết thế nào là tôn trọng giáo viên.”
Nói xong, ông lại bổ sung thêm một câu: “Học hành dù tốt đến đâu mà đối với thầy cô giáo một chút tôn trọng cũng không có, học sinh như vậy tôi cũng không dám dạy.”
Dư Viễn Phàm đứng đó chỉ hận không tìm được cái lỗ để chui vào, từ trước tới giờ cậu chưa từng gặp phải cảnh lúng túng như vậy.
Trước đây ở trường cậu đều là tiêu điểm để vạn người cùng nhìn vào, toàn bộ giáo viên học sinh đều biết đến cậu.
Nhưng hiện nay, ở vào hoàn cảnh lạ lẫm, cũng không ngờ rằng ngay trong ngày đầu tiên đến trường vậy mà lại thành ra cái tình huống này. Về sau cậu biết làm thế nào thay đổi ấn tượng của giáo viên lẫn học sinh về mình?
Dư Viễn Phàm không biết nên làm cái gì bây giờ, cố gắng giữ cho gương mặt trắng trẻo tự nhiên, ý muốn khiến cho thầy giáo tin rằng mình nói thật.
Nhưng mà thầy giáo chỉ thấy lời cậu nói chỉ là kiếm cớ, đứa học sinh này chẳng chăm chỉ học hành gì, đã thế đối với ông còn không tôn trọng.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, rốt cuộc cũng có học sinh chịu không nổi.
Đứng lên đầu tiên chính là lớp trưởng, cậu ta nói: “Bạn học Dư, cứ rề rà như vậy không hay đâu. Các bạn học khác đều đang chờ thầy giáo giảng bài. Nếu không thì cậu đi trước tìm cô giáo chủ nhiệm thưa chuyện, nếu cậu có nghi ngờ gì thì nhờ cô giáo qua kiểm tra một chút. Bây giờ vẫn là trong giờ học, vẫn nên để cho thầy giáo giảng bài đi.”
“Đúng thế, đúng thế, chúng tôi đều đang chờ thầy giáo giảng bài đây. Bài hôm nay bọn tôi còn chưa hiểu rõ lắm, còn muốn nhờ thầy giải thích thêm đó.”
Xung quanh vang lên tiếng chỉ trích của đám bạn học, trừ bỏ mấy đứa cá biệt thích xem náo nhiệt không ngại chuyện phiền phức ra, tất cả học sinh đều tỏ ra nóng nảy.
Mặt Dư Viễn Phàm càng ngày càng đỏ. Cậu đứng đó càng lúc càng thấy người không thoải mái.
Nhưng cậu cảm thấy nếu bây giờ mà mình cứ thế bước ra ngoài, vậy thì lại càng mất mặt.
Cậu cứ đứng ở đó không nhúc nhích, cuối cùng nghe Nhạc Thính Phong nói một câu: “Này, Đệ nhất, dù sao thì cậu cũng ổn thôi, cậu học giỏi lắm mà, không hề sợ mấy chuyện thi cử. Nhưng đối với bọn tôi mà nói thì không giống đâu, bọn tôi toàn đám vớ vẩn, đều đang chờ thầy giảng như chờ phát chẩn vậy. Cậu như vậy làm bọn tôi uổng phí mất bao nhiêu thời gian, không tốt đâu. Đến lúc thi cử, cậu làm bài được 100 điểm còn đám bọn tôi toàn 0 điểm, tình cảnh ấy cậu cũng không nhẫn tâm mà nhìn đấy chứ?”
Ở một bên, Lộ Tu Triệt hét to: “Đúng đó, Đệ nhất, cậu cũng không thể ích kỷ như vậy chứ? Bọn tôi còn đang chờ để học tập đó.”
...