...
Du Dực nhìn đồng hồ một cái rồi xoay người nhìn sang Nhiếp Thu Sính đã có chút buồn ngủ: “Thời gian không còn sớm nữa, em lên lầu ngủ trước đi, hôm nay cũng đã thức khuya quá rồi.”
Tô Ngưng Mi gật đầu: “Đúng vậy, em là thai phụ phải ngủ sớm, còn ba mẹ nữa, đừng thức nữa.”
Nhiếp Thu Sính cũng thật sự sắp không chịu nổi nữa, cô đang có thai, thân thể nặng nề, bình thường giờ này đã ngủ từ lâu rồi.
“Vậy được, em lên ngủ trước đây, mọi người cũng chờ qua 0 giờ rồi tranh thủ đi ngủ đi.”
Du Dực đỡ cô lên lầu, đợi cô ngủ rồi, anh mới trở xuống.
Bà Hạ cũng đi ngủ, ba người thiếu một, nên bàn mạt chược cũng không đánh nữa, thế nên họ quay đầu sang nhìn qua, ba đứa trẻ, Thanh Ti đã ngủ rồi, chắc chắn không thể chơi được, chân của Nhạc Thính Phong để cho Thanh Ti gối đầu lên, để tránh đánh thức cô, thế nên cậu cũng không thể chơi, vậy nên chỉ còn Lộ Tu Triệt.
Hơn nữa, đừng thấy Lộ Tu Triệt nhỏ tuổi, đánh mạt chược đối với cậu mà nói cũng chẳng phải lần đầu mới chơi, mấy năm trước cậu đã học chơi rồi.
Thế nên, Lộ Tu Triệt đã bị kéo sang bàn mạt chược.
Lộ Tu Triệt nói: “Cháu nhỏ tuổi nhất, cũng không biết chơi nhiều, chú dì, mọi người thủ hạ lưu tình nhé.”
Tô Ngưng Mi cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có thể thắng được một người rồi, cô vỗ vỗ ngực, nói: “Yên tâm, dì và mọi người nhất định sẽ nhường cháu.”
Hạ An Lan và Du Dực không nói gì, họ biết rõ tài đánh bài của Tô Ngưng Mi, bọn họ tỏ ý… không tin tưởng vào chuyện này lắm.
Nhạc Thính Phong nghe cuộc đối thoại giữa ba người họ, lắc lắc đầu, câu này của mẹ cậu, lát nữa sợ rằng chẳng khác gì tự tát vào mặt mất.
Quả nhiên, kết thúc một ván, Tô Ngưng Mi nhìn lại những lá bài của mình, trong lòng thấy vô cùng thê lương.
Cô nói: “Chắc chắn là vì vừa rồi bài không tốt, nào nào nào, chúng ta tiếp tục.”
Nhưng mà, liên tiếp hai ván sau đó, bài của cô vẫn không tốt hơn mấy.
Du Dực tùy tiện ra một lá bài, hỏi Lộ Tu Triệt: “Sau Tết, lớp bổ túc, còn tiếp tục không?”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Vâng, vẫn đi… Cháu dự định bổ túc cho đến khi khai giảng.”
Du Dực cười nói: “Khá lắm, biết nỗ lực là chuyện tốt, phàm người ta luôn phải hướng về phía trước, xem tương lai, không nhìn về quá khứ. Trước đây cháu học hành không tốt, cũng không sao, chỉ cần sau này có thể học tốt hơn, những ngày tháng trước đây sẽ chẳng có ai để ý đến nữa.”
Câu này của anh thật ra còn có hàm ý khác, anh biết bây giờ Lộ Tu Triệt đang lâm vào tình cảnh không tốt.
Nhưng, chỉ cần cậu nhóc này, ngạo khí trong lòng không tiêu tan, đừng bị hiện thực đánh bại, tương lai sau này sẽ vô cùng tươi sáng.
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Vâng, lời của chú, cháu sẽ ghi nhớ.”
Hạ An Lan nhìn sang Du Dực một cái, anh không biết rõ về tình trạng của Lộ Tu Triệt, nhưng… Tối hôm nay, Lộ Hướng Đông có thể để con trai ruột ở nhà một mình không thèm hỏi đến, từ chuyện này đủ để nhìn ra, tình hình mà cậu nhóc này đang đối mặt vốn không được tốt lắm.
Hơn nữa câu này của Du Dực, rõ ràng còn có ẩn ý khác, xem ra cậu ấy với cậu nhóc này cũng rất yêu thích.
Tô Ngưng Mi nhỏ giọng nói với Lộ Tu Triệt: “Dì nói lén với cháu một chuyện, cháu đừng thấy bây giờ thi cuối kỳ Thính Phong giành hạng 1 toàn trường. Thật ra trước khi chuyển trường, cháu không biết, đã có bao nhiêu lần đội sổ rồi, giáo viên của nó suốt ngày gọi điện cho dì, bảo dì đến trường. Dì lúc đó đã bị ám ảnh tâm lý luôn đó.”
Du Dực cười nói: “Thế nên, quá khứ trong quan trọng, sống cho hiện tại, nỗ lực cho tương lai, người khác nói gì cũng không quan trọng, đợi sau khi cháu thành công rồi, sẽ không có ai dám khoa tay múa chân với cháu nữa.”
Lộ Tu Triệt nắm chặt quân bài trong tay, “Cảm ơn chú và dì đã chỉ dạy, cháu sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Nhóm dịch: Mèo Xinh
...