...
Hơn nữa khi nãy, cô bé dùng đầu húc vào Đào Phương Phương. Con bé ấy đang vào thời kì thay răng, chiếc răng cửa vốn đã lung lay bị Thanh Ti xô mạnh nên gãy luôn.
Đào Phương Phương gào khóc thảm thiết, chiếc răng rơi ra không tránh khỏi chảy máu, cả mồm đầy máu nhìn rất đáng sợ.
Thanh Ti vốn rất tức giận, nhưng nhìn bộ dạng này của Phương Phương, cô bé bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Sở Yêu vừa từ trên nhà đi xuống nghe thấy tiếng khóc, vốn không muốn để ý đến, nhưng nhìn thấy Thanh Ti đứng đó thì vội vàng chạy lại: “Có chuyện gì vậy?”
Thanh Ti ấp a ấp úng: “Tớ... tớ gây chuyện rồi.”
Nghe Thanh Ti nói thế, cậu mới cúi đầu nhìn Đào Phương Phương lúc đó đang vẫn đang gào khóc, miệng há to để lộ chiếc răng cửa vừa bị mất. Nhìn thấy Sở Yêu, nó càng khóc to hơn: “Sở Yêu… nó… nó bắt nạt tớ…”
Sở Yêu từ từ quay lại, vỗ vai Thanh Ti: “Cậu không cố tình đúng không?”
Thanh Ti: “Tớ…”
Cô bé cũng không biết có phải là mình cố tình không nữa, lúc nãy cô quá là tức giận, thế nên… thế nên, không kiềm chế được.
Sở YêuSở Yêu nói với Đào Phương Phương: “Cậu cũng đừng khóc nữa, Thanh Ti nhất định là không cố ý, chúng mình cùng học một trường, chuyện này… cho qua đi.”
Đào Phương Phương nghe thế, biết Sở Yêu rõ ràng đang đứng về phía Thanh Ti, nên càng khóc lóc thảm thiết hơn: “Sở Yêu, cậu… cậu lại còn bênh nó.”
“Tớ sẽ về nhà, mách mẹ tớ …hu hu…”
Đào Phương Phương đứng dậy, xoa xoa cái mông đau điếng, quay đầu chạy về nhà.
Thanh Ti thở dài: “Haizz...”
Sở Yêu lắc lắc đầu: “Đừng lo, tớ sẽ giúp cậu nói khó trước mặt cô chú, cố gắng hết sức… giúp cậu ít bị ăn đòn.”
Theo kinh nghiệm bản thân, Sở Yêu nghĩ rằng, lần này Thanh Ti gây chuyện, ba mẹ cô bé nhất định sẽ đánh đòn cô.
Sở Yêu gợi ý: “Hay là cậu trốn ở nhà tớ đã?”
Thanh Ti lắc đầu: “Mẹ tớ đã bảo rồi, gây chuyện không được trốn tránh! Nếu như bị đánh thật, thì tớ cũng chấp nhận…”
Thanh Ti cúi gằm xuống, thở dài, cô bé không ngờ sự việc lại ra nông nỗi này.
Cứ nghĩ đến, có lẽ ba mẹ Đào Phương Phương không lâu sau sẽ quay lại đòi gặp ba mẹ mình, Thanh Ti cảm thấy trước mắt thật là đen tối.
“Thế hay là cậu về nhà cậu trước đi?”
Thanh Ti lắc đầu: “Tớ không muốn quá mất mặt, tớ chưa từng bị người ta đến nhà hỏi tội bao giờ, một lúc nữa ba mẹ cậu ấy đến, tớ sẽ xin lỗi… xem xem có thể không đi gặp mẹ tớ có được không.”
Nếu như có thể tự mình giải quyết, thì sẽ ba mẹ sẽ không biết chuyện, Thanh Ti cho rằng đây là cách tốt nhất.
“Hay là, tớ tự mình đến nhà cậu ấy xin lỗi vậy.”
Mặc dù Thanh Ti biết mình tức giận chẳng có gì sai, thế nhưng cô không nên xô ngã Đào Phương Phương, làm nó gãy răng, khiến nó bị thương. Cô bé biết điều này là mình không phải, mình có phần quá đáng.
Sở Yêu nhìn đằng sau Thanh Ti nói: “Tớ thấy… không cần đâu.”
“Hả? Tại sao?”
Sở Yêu chỉ ra đằng sau cô bé: “Bởi vì… họ đã đến rồi.”
Thanh Ti quay đầu lại nhìn thấy Đào Phương Phương dẫn mẹ đến, Thanh Ti nhìn thấy dáng người của mẹ Đàomẹ Đào, bất giác nuốt nước bọt, chân từ từ lùi về phía sau.
Sở Yêu đứng ra phía trước Thanh Ti nói: “Đừng sợ, có tớ ở đây, có tớ chặn lại, bọn họ không dám động vào cậu đâu.”
Ở khu chung cư này, chức vị cao thấp của người lớn trực tiếp thể hiện trong mối quan hệ giữa bọn trẻ con với nhau.
...