...
Suốt tiết học lịch sử, cô Tống giảng rất sinh động, trước lúc Nhạc Thính Phong thi vượt cấp, chủ yếu học bù các môn Văn, Toán, Anh, còn các môn như Lịch Sử, Địa Lý cậu vốn không để ý lắm, nhưng, những môn này học cũng không khó gì mấy, chỉ cần trí nhớ đủ tốt là được.
Chuông hết tiết vang lên, cô Tống nhìn Nhạc Thính Phong một cái, có chút lo lắng rồi rời đi.
Nhạc Thính Phong thu dọn sách lịch sử. Suốt tiết học này, bạn cùng bàn của cậu, vẫn không có động tĩnh gì.
Bạn học nam phía trước, quay đầu nhìn Nhạc Thính Phong một cái, chỉ chỉ ra bên ngoài, hình như muốn bảo cậu ra ngoài nói chuyện.
Nhạc Thính Phong đoán là cậu ta muốn nói về cậu bạn cùng bàn kỳ lạ này của cậu. Cậu đang định đứng dậy, bàn bên cạnh đột nhiên cử động. Nam sinh phía trước lập tức quay đầu lên, giống như sợ bị bạn cùng bàn của cậu nhìn thấy. Mấy nữ sinh xung quanh đang cười nói ồn ào cũng bỗng im bặt.
Nhạc Thính Phong lắc đầu, có đến mức bị doạ thành ra như thế không?
Nam sinh cùng bàn duỗi người, vươn vai định đứng dậy rời đi. Nhưng mông vừa rời khỏi ghế, nhìn thấy Nhạc Thính Phong, cả người cậu ta lùi lại sau một chút, mông lại đặt xuống ghế, giống như bị Nhạc Thính Phong làm giật mình vậy.
Cậu liếc mắt nhìn chằm chằm Nhạc Thính Phong, xung quanh tất cả bạn học đều nhìn sang, muốn xem thử cậu nhóc mới đến này dám có gan ngồi cạnh Lộ Tu Triệt, sẽ có kết cục thế nào.
Lộ Tu Triệt vừa mới tỉnh, trên mặt vẫn còn nét lơ mơ chưa tỉnh hẳn, hơi ngẩng cằm lên, chẳng chút khách khí quan sát Nhạc Thính Phong.
"Mới đến à?"
Trắng, cực kỳ trắng, sâu trong đôi mắt đen có ánh xanh, giống như biểu sâu, chắc là tổ tiên có huyết thống ngoại quốc, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng trong dáng vẻ lười biếng đó lại ẩn chứa sức mạnh, giống như… một chú sói vẫn chưa trưởng thành, trên thảo nguyên, kiểu bướng bỉnh khó thu phục, bẩm sinh hung hãn.
Ngoại hình, cũng không tệ, nhưng tóm lại, dù sao cũng không đẹp trai bằng cậu.
Đây là đánh giá của Nhạc Thính Phong đối với bạn cùng bàn mới. Cậu gật đầu, không chút sợ hãi nhìn vào đối phương: "Ừm."
Ngưng một giây, cậu cảm thấy phải nói cho bạn cùng bàn mới cậu tên gì, "Nhạc Thính Phong."
Dù cho bạn cùng bàn này hung hãn, nhưng... Nhạc Thính Phong cậu cũng không phải ngọn đèn hết dầu. Chẳng lâu trước đây cậu còn là tiểu ma vương hỗn thế đánh khắp cả trường vô địch thủ. Cậu cũng không biết chữ "Sợ" viết như thế nào.
Đôi lông mày nhàn nhạt của Lộ Tu Triệt khẽ giật giật: "Gan... Cũng không nhỏ nhỉ."
Nhạc Thính Phong: "Cũng thường thôi."
"Có biết chỗ này không cho phép ai ngồi không." Lộ Tu Triệt híp mắt, không hề che giấu nét hung hãn trên mặt.
Nhạc Thính Phong gật đầu: "Trước đây không biết, giờ biết rồi."
Lộ Tu Triệt đột nhiên đập mạnh xuống bàn: "Biết còn còn chưa chịu đi."
Các học sinh xung quanh đều sợ run cầm cập. Nam sinh phía trước liên tục vẫy tay với Nhạc Thính Phong, bảo cậu nhanh chóng cầm cặp sách đi đi.
Nhạc Thính Phong bấy giờ cả lông mi cũng không động đậy, nhàn nhạt trả lời một câu: "Hửm... "
Các học sinh xung quanh đều nín thở, trong lòng họ đều đang nghĩ, bạn học sinh Nhạc Thính Phong mới đến này bị ngốc sao? Cậu ấy hửm gì mà hửm chứ, trước khi Lộ Tu Triệt phát điên, mau đi đi!
Lộ Tu Triệt không ngờ Nhạc Thính Phong lại trả lời một chữ như thế: "Cậu còn "Hửm"? Cậu có ý gì, còn không mau đi đi. Chỗ này của tôi, không cho phép cậu ngồi."
Cậu là bá vương trong lớp bình thường đâu có ai dám nói chuyện với cậu như thế? Hôm nay lại có người dám dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu, đúng là hiếm thấy.
Nhạc Thính Phong nhìn quanh một lượt, sau đó nghiêm túc nói: "Xin lỗi, tớ rất thích vị trí này, không định đi. Nếu cậu thấy không vừa mắt, vậy cậu có thể đổi chỗ."
...